Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-06-26 14:04:16
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng vùi mặt vào lòng n.g.ự.c hắn, cười ngượng ngùng, hai má đỏ hây, đưa tay ngăn lại:

“Không được… bây giờ chưa thể...”

Hắn xoa nhẹ bụng nàng, than thở:

“Tiểu bảo, mau ra đời đi nhé…”

Nàng bật cười nghiêng ngả.

Hắn lại hôn nàng, thì thầm:

“A Ý à, phu thê nhân gian đều có biệt xưng thân mật, nàng cũng đặt cho ta một cái tên gọi âu yếm đi.”

Nàng vòng tay qua cổ hắn, cười tươi rói, ngọt ngào gọi khẽ:

“An lang?”

Hắn nghe mà lòng đầy mãn nguyện, vui sướng đáp một tiếng.

Gọi một lần chưa đủ, hắn cứ quấn lấy nàng, để nàng gọi suốt một buổi chiều:

“An lang… An lang…”

Càng gọi, càng không thể dừng lại.

Đến lúc chia tay, đôi cánh tay trắng nõn như ngọc của nàng đã mang đầy vết hồng ửng ám muội.

Nàng được hắn bế về nhà.

An Trạng Nguyên hận không thể cả ngày ôm nương tử trong lòng, nâng niu chẳng rời tay.

Vừa về đến cửa, liền thấy Di Sinh đang cầm bát cơm ăn, thấy hai người trở lại liền bật cười, lớn tiếng hô:

“An ca ca! Ân nghĩa lần đó, ta xem như đã báo xong rồi đó!”

Trưởng công chúa đỏ mặt tía tai, trừng mắt quát:

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Di Sinh hy sinh sắc mặt, thành toàn cho tình cảm của Trưởng công chúa và An Trạng Nguyên.

A Niên cảm thấy rất kỳ quái — vì sao An ca ca và tỷ tỷ lại mặn nồng như keo sơn vậy?

Vừa mới về, ăn xong bữa cơm, hai người đã khoá cửa phòng, nói lời tâm tình.

A Niên hiếu kỳ hỏi Di Sinh.

Di Sinh đang bóc nho đút cho A Oanh, ra vẻ từng trải, cười cợt nói:

“Phu thê nhà người ta tình chàng ý thiếp, tiểu hài như ngươi thì biết cái gì?”

Rồi quay sang A Oanh cười nói:

“Nào, há miệng, ăn nho nè.”

A Oanh cười ngọt như mật.

A Niên chỉ thấy mình thật thừa thãi, lặng lẽ bỏ đi.

Thế... khi nào họ mới trở lại đoạt đế vị đây? Có ai nói cho hắn biết được không?

Cớ sao ai cũng mải mê... nói chuyện nhỏ to thế này?

Thôi thì, A Niên lại quay về, tiếp tục đọc sách vậy.

---------------------

Long Tường quân cùng Kỳ Lân quân giao chiến kịch liệt, từ cuối hạ nóng nực đánh đến đông lạnh thấu xương, trận chiến kéo dài không phân thắng bại.

Thế giằng co khiến Tây Lăng chia thành hai thế lực Nam - Bắc. Lấy Thương Thủy làm ranh giới, Long Tường chiếm phía Nam, Kỳ Lân giữ phía Bắc.

Vốn là thế không c.h.ế.t không thôi.

Nào ngờ tin báo từ tiền tuyến truyền đến — Tào tướng quân bại trận, quy hàng địch quốc, năm châu gồm Phong, Lương, U... đều rơi vào tay thiết kỵ Đông Ngô.

Trong nước có thể tranh đấu thế nào cũng được, nhưng tuyệt không thể để ngoại địch xâm phạm sơn hà.

Hai người vốn là tử địch – Long Tường tướng quân và Thủ phụ đại nhân – rốt cuộc cũng có một điểm chung:

Vì Tây Lăng, nhất định phải liên thủ kháng địch.

Bọn họ tạm thời nghị hòa, đồng tâm hiệp lực, giữ vững quốc thổ.

Chiến sự cấp bách, hai phe lập doanh trại tạm nơi hoang nguyên rộng lớn ven Thương Thủy, đêm ngày thương nghị.

Suốt ba ngày ba đêm, vạch định sách lược, chia quân làm hai cánh, liên thủ chống địch.

Đêm đó, bàn bạc vừa dứt, trời đã khuya khoắt.

Kẻ sau cùng rời trướng, là Kỳ Lâm Uyên.

Bởi chẳng ai đang chờ hắn, sớm hay muộn, có khác gì?

Hắn vén màn trướng, gió tuyết rít gào lập tức táp vào mặt, lạnh buốt thấu tâm can.

Hắn xoay người, định trở lại lấy vò rượu sưởi ấm.

Nhưng bất ngờ nhìn thấy, nơi một gốc cây khô phía xa, có người đang đứng đợi. Tay cầm đèn lồng, tay kia che ô.

Trong đêm tuyết mịt mùng, ánh đèn le lói, yếu ớt đến thương tâm.

Không cần nhìn kỹ, hắn cũng biết — là Thẩm Gia Ý.

Nàng rất ít khi xuất hiện khi hai quân đối trận. Lần gặp trước là vào Trung thu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-34.html.]

Hắn và An Hòa Túc, mỗi người đứng trên lầu thành riêng mình, ngắm trăng sáng.

Khác biệt ở chỗ — An Hòa Túc có người bầu bạn.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Còn hắn, chỉ mình đối nguyệt, nhớ lại thu năm trước.

Thu năm trước, hắn rời nhà nửa đêm, đến lén đánh thức Thẩm Gia Ý, chỉ vì muốn cùng nàng ngắm trăng, ăn bánh trung thu. Nhưng nàng bảo không ăn đồ ngọt. Hắn bóc bưởi, nàng cũng chẳng buồn nhận. Khi ấy, nàng cáu kỉnh.

Nhưng ít ra, nàng vẫn ở bên hắn.

Hắn ôm nàng thưởng nguyệt, lòng thầm hoan hỷ.

Năm nay thì sao? Trung thu chỉ có một mình hắn.

Nàng ở bờ bên kia Thương Thủy, cùng An Hòa Túc đón trăng rằm.

Hắn cách sông mà nhìn, nghĩ chắc họ đang ăn bánh, ăn bưởi, nói chuyện đoàn viên.

Tuyết rơi một cánh lên mặt, lạnh tê.

Đông đến rồi.

Từ lần gặp mặt cuối, đã qua bao lâu? Một mùa thu trôi đi — như cách cả một đời người.

Hắn đứng giữa tuyết đêm mà nhìn nàng.

Nàng khoác hạc bào màu đen, đội mũ tuyết, khuôn mặt trắng ngần, nhỏ nhắn giữa sắc trời trắng xóa như phát sáng.

Có vẻ nàng đợi đã lâu, đứng dưới gốc cây, lười nhác đá tuyết, nghiêng ngả cầm ô, trên vai phủ đầy hoa tuyết mà chẳng hay.

Hắn khẽ gọi: “Gia Ý...”

Hắn bước nhanh về phía nàng.

Nhưng chưa được mấy bước, hắn dừng lại.

An Hòa Túc bước vào tầm ô của nàng.

Một tay hắn đỡ ô, tay kia ôm nàng vào lòng, cúi đầu nói gì đó.

Mặc kệ cách bao xa, gió tuyết dẫu buốt giá, tiếng cười ngọt ngào của nàng vẫn truyền tới, vang vọng bên tai y như giày xéo tâm can.

Tiếng cười của nàng, lạnh hơn cả tuyết, đau hơn cả gió.

Kỳ Lâm Uyên tưởng đâu, bản thân đã hóa băng nơi đồng hoang này rồi. Máu đông đặc trong mạch, nghẽn lại từng tấc.

Hắn không nên nhìn tiếp, nhưng lại không thể dứt mắt.

Không biết khi nào mới gặp lại nàng nữa.

Hắn tận mắt thấy nàng, ngẩng đầu lên hôn An Hòa Túc.

Thẩm Gia Ý, luôn nhiệt liệt như thế. Đối với người mình yêu, nàng chẳng bao giờ giữ lại điều gì.

Đèn lồng rơi xuống tuyết, ánh lửa lụi dần, cuối cùng tắt hẳn trong trắng xóa.

Hai người họ đã vào trướng. Rèm nhẹ buông xuống, ánh lửa phía trong cũng nhanh chóng lụi tàn.

Kỳ Lâm Uyên bước qua một gốc cây khô, xoay người, trở lại tìm rượu.

Không có rượu, thì hắn sẽ c.h.ế.t cùng cây, nơi mùa đông lạnh giá này.

------------------

Đêm đó là đêm chia ly.

Trưởng công chúa mong sao thời gian ngừng trôi, để ngày mai không còn ai phải rời đi.

Nàng trằn trọc không ngủ, kéo rèm cửa sổ — ngoài trời trắng xóa tuyết rơi.

Nàng xỏ giày, khoác hạc bào, nâng đèn, che ô, bước ra giữa tuyết đêm để đón phu quân.

Tuyết dày, cành khô gãy rơi đầy đất, nàng đi qua phát ra tiếng lạo xạo, chầm chậm tiến về phía gốc cây quen thuộc mà đứng đợi.

Dẫu gió buốt tuyết dày, chỉ cần được đợi hắn, tim nàng vẫn ấm lạ kỳ — còn hơn cả lò sưởi.

Bên kia có người giơ đuốc, nàng đưa mắt tìm.

Một người vòng tay ôm nàng vào lòng, giương ô che kín cả tuyết trời.

“Gia Ý, nàng lại không nghe lời rồi.”

Hắn chau mày trách nàng, nhưng nơi khóe môi lại lộ ra nụ cười yếu ớt.

Long Tường Tướng quân, nhiều lần răn nàng rằng mang thai phải nghỉ ngơi, đừng chờ đợi hắn. Nhưng hắn chưa từng thực sự nổi giận, vì... hắn nỡ lòng nào mắng nàng?

Nàng vòng tay ôm cổ hắn, mắt long lanh, mỉm cười gọi: “Ta nhớ chàng, An lang.”

Gương mặt hắn lập tức dịu xuống, cúi hôn lên tóc mai nàng, khẽ nói: “Ừ, ta cũng nhớ nàng.”

Vừa đến trước trướng, nàng ném đèn đi, vươn tay ôm hắn, hôn hắn.

Hắn ném ô, hất rèm, bế nàng bước vào.

Trên giường, hai người quấn quýt, hơi thở hỗn loạn.

Từ đâu vọng đến tiếng tiêu bi ai, khơi gợi nỗi sầu biệt ly.

Nàng khóc, nước mắt tuôn rơi, môi run run áp trên môi hắn: “An lang, cho ta theo chàng được không?”

Từng là người sẵn sàng bỏ tất cả, nay lại do dự vì có quá nhiều lưu luyến.

Hắn chạm trán nàng, dịu giọng: “Gia Ý, nàng và tiểu bảo, không thể mạo hiểm.”

Nàng không đáp, chỉ rơi lệ.

Loading...