Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-06-26 14:03:36
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưởng công chúa giận lòng khó kìm, cầm chèo đưa thuyền ghé lại. Vừa đến nơi, liền thấy đường muội của Di Sinh đội nón chóp, thân tựa trong lòng An Trạng Nguyên.

Bọn họ cũng đã trông thấy nàng.

Đường muội Di Sinh vội vã kéo áo che thân, quay lưng lại, không dám ngẩng mặt.

An Trạng Nguyên thì sắc mặt như thường, chỉ liếc mắt nhìn Trưởng công chúa, chỉnh lại y bào, ung dung cất lời:

"Trưởng công chúa, cũng tới rồi sao?"

Trưởng công chúa giận đến đỏ mắt, tay cầm mái chèo vỗ mạnh xuống mặt nước, sóng b.ắ.n tung tóe. Nàng không nói hai lời, nhún mình nhảy thẳng sang thuyền của họ. An Trạng Nguyên hồn phi phách tán, vội bước lên đỡ lấy nàng.

Một người mang thai mà dám làm chuyện kinh động như thế, thật khiến người kinh hãi.

Trưởng công chúa đôi tay run rẩy, chỉ tay vào đường muội Di Sinh, rồi quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn An Trạng Nguyên:

"Ngươi… các ngươi… giữa thanh thiên bạch nhật… các ngươi…"

Trưởng công chúa nhất thời cạn lời.

An Trạng Nguyên nắm nhẹ đầu ngón tay nàng, ôn hòa hỏi:

"Chuyện gì vậy? Chậm rãi nói, đừng vội."

Trưởng công chúa mắt đỏ hoe, đưa tay đẩy hắn ra, nghẹn ngào nói:

"Ngươi… ngươi thật không đợi được sao?"

An Trạng Nguyên sắc mặt ửng hồng, khẽ nói:

"Không đợi được gì?"

Trưởng công chúa tức giận, túm lấy tay hắn, nghiến răng cắn một cái. An Trạng Nguyên chẳng nói một lời, mặc nàng cắn.

Nhưng rốt cuộc nàng không nỡ dùng lực, chỉ khẽ cắn một chút rồi buông tay.

An Trạng Nguyên nắm lấy cánh tay nàng, ánh mắt nhu hòa như nước, cười nhẹ hỏi:

"Nàng tới, là để bắt gian sao?"

Trưởng công chúa trăm tính ngàn nghĩ, không ngờ hắn lại trơ tráo đến thế.

Nàng nghiến răng:

"Phải thì sao? Hưu thư chàng còn chưa đưa ta, ta vẫn là chính thất. Ta tới bắt gian, có gì không đúng? Hai người các ngươi, gian phu dâm phụ! Hừ! Ta thật muốn xem, đường muội của Di Sinh diện mạo ra sao, có đẹp hơn ni cô kia không? Mới một ngày đã khiến chàng thần hồn điên đảo!"

Nói đoạn, nàng hùng hổ bước tới, giật phăng nón chóp trên đầu nữ tử kia.

Chiếc nón bay xuống mặt hồ, nhẹ nhàng nổi lềnh bềnh.

Nữ tử kia lấy tay che ngực, xoay người lại, nháy mắt đưa tình cười khanh khách:

"Ái chà, Trưởng công chúa, sao lại dữ vậy? Ta... sợ lắm đó~"

Trưởng công chúa tức thì sởn cả da gà — là Di Sinh!

Di Sinh đứng bật dậy, thân hình cao lớn, vén lấy váy áo, nhún nhảy bước lên bờ. Trước khi đi, còn phất tay ném lại một cái nháy mắt đưa tình, một cái hôn gió:

"Hai vị phu thê cứ từ từ mà vui vẻ, đường muội xin cáo lui trước~"

Trưởng công chúa đứng tại chỗ, mặt mũi ngẩn ngơ.

Song nàng mau chóng trấn tĩnh, vuốt phẳng tà váy, làm ra vẻ thản nhiên xoa xoa bụng nhô lên, đoạn xoay người muốn âm thầm rời đi.

Nhưng An Trạng Nguyên đã nắm lấy tay nàng, kéo cả người nàng vào lòng, ôm chặt lấy. Hắn cúi đầu tựa trán vào mái tóc nàng, nhẹ nhàng mà cười:

"Nương tử, vừa lòng chưa?"

Trưởng công chúa ngơ ngác hỏi lại:

"Gì cơ?"

An Trạng Nguyên cười đáp:

"Về khẩu vị của vi phu."

Trưởng công chúa khẽ cười gượng:

"Khá... đặc biệt."

An Trạng Nguyên kề sát tai nàng, khẽ thì thầm:

"Vi phu, ngoài A Ý, ai cũng không nhìn lọt mắt."

Hơi thở hắn phả bên tai nàng, ngưa ngứa tê dại.

Trưởng công chúa lúng túng níu lấy vạt áo hắn, còn muốn giãy dụa lần nữa:

"Gì mà vi phu, gì mà nương tử, chúng ta…"

An Trạng Nguyên liền cắt ngang:

"Hưu thư ta chưa ký, nàng chính là chính thất của ta. Mà ta, vẫn là phu quân của nàng. A Ý, nàng trốn không thoát đâu. Dù là lừa dối, hay là thật lòng, đời này nàng phải chịu trách nhiệm với ta."

Di Sinh thật có biện pháp. Hắn từng cho rằng Trưởng công chúa không thương hắn, nhưng vở kịch hôm nay đã thử ra được lòng nàng. Chính miệng nàng nói mình là chính thất, vậy thì đời này chính là thế. Không cần chờ nàng mở miệng nói yêu, hành động của nàng đã chứng minh tất cả.

A Ý biết ghen, thật sự... rất đáng yêu.

Trưởng công chúa ương ngạnh hỏi:

"Vậy hưu thư đâu?"

An Trạng Nguyên rút từ bên hông ra, nàng vừa đưa tay định lấy, hắn đã giơ cao khỏi tầm với.

Rồi "xoạt xoạt xoạt" – hắn xé vụn thành từng mảnh, vung tay, thả chúng theo gió.

Tất cả hành động, gọn ghẽ như nước chảy mây trôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-33.html.]

Trưởng công chúa tròn mắt kinh ngạc, chưa kịp phản ứng thì hắn đã cúi xuống, hôn nàng.

Nàng lẩm bẩm:

"Chàng chắc chứ? Còn muốn ta làm nương tử chàng sao? Ta... còn nhiều chuyện chàng chưa biết."

Hắn gật đầu nghiêm túc.

Nàng trầm ngâm:

"Vậy... chàng chờ một chút. Ta có rất nhiều điều phải kể."

Hắn ôm nàng, giữa hồ sen, trong chiếc thuyền con, hai người bên nhau suốt buổi chiều.

Nàng nói hết.

Chuyện ở La Sát thành, chuyện quá khứ với Kỳ Lâm Uyên.

Những nhục nhã, sa đọa, những ngày tháng buông thả.

Nàng vừa kể, vừa dè chừng ánh mắt hắn.

Hắn là người trong sạch, không nên bị kéo vào bùn lầy của nàng.

Hắn đáng được một nữ tử thuần khiết và mỹ lệ nhất thế gian yêu thương.

Nàng bỗng thấy hối hận — vì sao hôm nay lại xúc động đến vậy?

Nhưng hắn vẫn vững vàng nắm tay nàng, nhẹ nhàng xoa dịu từng chút.

Hắn đau lòng. Vì nữ nhân của hắn, có thể sống đến hôm nay, đã phải chịu biết bao đớn đau rồi.

May mắn thay, nàng vẫn bình an trên cõi đời này, hắn mới có cơ duyên gặp gỡ.

Thế nào là thuần khiết, thế nào là mỹ hảo?

Trong mắt hắn, A Ý của hắn, chính là người tốt đẹp nhất thiên hạ.

Nàng chưa từng từ bỏ việc sống tiếp, vẫn quật cường sinh tồn, không tiếc hy sinh mọi thứ vì người mình yêu.

Không ai làm được như A Ý.

Có lẽ, đôi khi cách làm có phần sai lệch, nhưng đó là bởi vận mệnh không ưu đãi nàng. Không phải ai cũng như hắn, sinh ra đã có thân thế tốt đẹp, có sư phụ chỉ lối, nâng bước lên đường.

Sau này có hắn ở bên, từ từ dạy dỗ là được.

Hắn tin vào trái tim mình, cho dù có sai, cũng nguyện gánh lấy mọi hậu quả.

Còn thiên hạ dị nghị thế nào, có can hệ gì với hắn?

Đời này, hắn sống vì chính bản thân, không sống trong miệng lưỡi người đời.

Người đủ mạnh mẽ, luôn thuận theo bản tâm.

Nàng cũng nói với hắn, đời này nhất định phải báo thù.

Hắn gật đầu, đáp một tiếng “được”. Nàng lại thoáng do dự, bởi kỳ thực không mong hắn sẽ cùng nàng dấn thân hiểm cảnh.

An Trạng Nguyên xoa đầu nàng, dịu giọng bảo:

“Trước kia ta không can dự. Nhưng từ nay về sau, có lang quân này chống lưng cho nàng rồi.”

Nàng xúc động, rưng rưng lệ nóng.

Sau đó, nàng vẫn thấp thỏm hỏi:

“Chàng… vì cớ gì lại yêu ta?”

Trưởng công chúa chưa từng hiểu, một người tốt đẹp như hắn, cớ sao lại si mê một người như nàng?

An Trạng Nguyên khẽ nhún vai, đáp gọn:

“Nhất kiến chung tình.”

Lần đầu gặp, là trong hôn lễ của Kỳ Lâm Uyên, nàng nắm tay hắn, các ngón tay đan xen nhau — tựa như thiên mệnh, khóa chặt tâm hồn hắn từ ấy.

Lần thứ hai, hắn vô tình bắt gặp nàng tắm — mỹ cảnh động hồn, khiến hắn khi ấy đã nghĩ: có phải nên chịu trách nhiệm với nàng không?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Lần thứ ba, tại sòng bạc, nàng hung hăng lắc xúc xắc, nhưng lại đáng yêu đến kỳ lạ, đặc biệt là lúc nàng thắng, quay sang cười đắc ý với hắn.

Sau đó, tại Thuỷ Nguyệt Am, khi hai người hôn nhau, hắn đã xác định rõ — đời này, hắn muốn có nàng làm nương tử.

Nói ngắn gọn, là nhất kiến khuynh tâm, càng gặp càng si mê.

Vì nàng, hắn rối loạn tâm trí. Vì nàng, lo âu bất an. Vì nàng, phiền não muộn sầu.

Hắn tin, đời người ngắn ngủi, phải biết nắm lấy yêu thương khi còn kịp.

Yêu rồi, thì cứ yêu thôi, cần gì mãi tự hỏi lý do.

Trưởng công chúa, cũng như bao nữ tử trong thiên hạ, đã đắm chìm vào lưới tình, băn khoăn được mất.

Nàng lại hỏi:

“Vậy… nếu chàng chỉ mê mẩn dung mạo của ta, sau này ta già rồi, chàng có còn yêu nữa không?”

An Trạng Nguyên trầm ngâm chốc lát, rồi đáp:

“Ừm… vấn đề này, để ta dùng cả đời để trả lời nhé.”

Có những câu hỏi, phải mất cả đời người mới có thể hồi đáp.

Sau cùng, bọn họ lại hôn nhau.

Hôn đến khi xiêm y lộn xộn.

Hắn động tình, bàn tay áp lên tuyết phong mềm mại, giọng khàn khàn thì thầm:

“Ưm… lớn hơn trước nhiều rồi...”

Loading...