Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-06-26 14:01:51
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đội quân đối mặt.

Long Tường quân áo giáp bạc, cưỡi bạch mã — đối đầu với Kỳ Lân quân thiết giáp hắc mã.

Hai nam nhân đối mặt.

An Hòa Túc và Kỳ Lâm Uyên.

Ai cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người kia.

An Hòa Túc vừa mới nhận được tin: người hắn nâng niu trên đầu trái tim, bị Kỳ Lâm Uyên giam cầm xiềng xích.

A Ý kiêu ngạo mảnh mai như vậy, chỉ cần ê buốt răng đã chau mày khó chịu, nay bị xiềng trói, bị cầm tù — nàng phải khó chịu đến nhường nào?

Hắn đau lòng đến gần như c.h.ế.t lặng.

Cái gọi là văn nhã ôn nhu, chẳng qua là khi chưa bị chọc giận.

Kẻ khác có thể khi dễ hắn, nhưng không được phép khi dễ phu nhân của hắn.

Trên thực tế, An Hòa Túc ôn hòa và Trưởng công chúa, lại có chung một niềm tin.

Người không phạm ta, ta không phạm người. Người phạm ta — gấp bội trả lại.

Răng trả răng, m.á.u đổi máu.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Giờ phút này, trong đầu An Hòa Túc chỉ có một ý niệm: g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Lâm Uyên.

Hắn muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Lâm Uyên.

Mà Kỳ Lâm Uyên, cũng muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t An Hòa Túc.

An Hòa Túc — cái tên đột nhiên xuất hiện ấy — lại ngang nhiên đứng chắn giữa hắn và Thẩm Gia Ý.

Hắn và Thẩm Gia Ý đã cùng nhau đi qua bao năm tháng, An Hòa Túc với nàng chỉ là quen biết ngắn ngủi.

Thế mà vì cớ gì, thời gian dài đằng đẵng, lại không bằng một thoáng tương phùng?

Thẩm Gia Ý cuối cùng lại lựa chọn An Hòa Túc, rời xa hắn, phản bội lời thề thuở niên thiếu.

Rõ ràng, hắn mới là người nam nhân đầu tiên của nàng, từ khi còn thơ bé, số mệnh của hai người đã sớm gắn liền.

Nếu không có sự xuất hiện của hắn, mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch, Thẩm Gia Ý sẽ danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của hắn, sinh con đẻ cái cho hắn.

Những năm tháng bỏ lỡ, đều có thể vãn hồi.

Họ không chỉ có khổ đau, mà còn có thật nhiều kỷ niệm ngọt ngào, những tháng năm tươi đẹp.

Trước mười sáu tuổi, Thẩm Gia Ý từng toàn tâm toàn ý dựa vào hắn, từng chủ động hôn hắn.

Hắn từng là lang quân trong mộng của nàng.

Khi ấy, thế giới tàn tệ bao nhiêu, họ vẫn còn có nhau.

Chính với tín niệm ấy, hắn mới kiên trì đến tận bây giờ.

Nhưng một An Hòa Túc, đã phá nát tất cả.

Hắn cướp đi Thẩm Gia Ý.

 

Cướp đi người nữ nhân hắn bảo vệ bấy lâu.

Dựa vào đâu?

Dựa vào đâu hắn có thể dễ dàng phá hủy mọi thứ hắn khổ tâm vun đắp?

Dựa vào đâu hắn có thể dễ dàng đạt được những điều hắn tha thiết mơ ước?

Giết An Hòa Túc đi — thời gian mới có thể quay lại.

Những thứ đã mất — mới có thể trở về.

Bọn họ, đều muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.

Bọn họ, đều đã mất đi lý trí.

Không cần mưu kế, chỉ còn bản năng, như dã thú điên cuồng giao chiến.

Giao chiến sinh tử, không cho người khác chen vào.

Cả hai đều đánh đổi bằng mạng sống, chẳng ai chịu nhún nhường.

Một trận c.h.é.m g.i.ế.c long trời lở đất, ánh đao chớp lửa, lửa tóe bốn phương.

Họ thể lực ngang nhau, m.á.u nhuộm mắt đỏ, thân thể đầy thương tích.

Chẳng ai chịu buông tay.

Không chết, không thôi.

Bỗng đâu, Di Sinh lớn tiếng gọi:

“Trạng nguyên lang, Trưởng công chúa e rằng không ổn rồi!”

Một tiếng ấy, khiến hai nam nhân lập tức thu tay.

Thủ phụ đại nhân không dám lấy tính mệnh Trưởng công chúa ra mạo hiểm, liền buông tha.

Long Tường tướng quân cũng chẳng dám lấy thê tử mình ra đánh cược, đành rời đi.

Chiến sự mới đó, tạm thời ngưng hẳn.

Khi Trưởng công chúa tỉnh lại, đã là năm ngày sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-31.html.]

Nàng hé mắt, diện dung ngủ say của trạng nguyên lang gần trong gang tấc.

Hắn ôm lấy nàng mà ngủ, tựa như bao buổi sớm mai, bao trưa yên ả nơi đảo An Bình, hai người vẫn thường dựa sát vào nhau như thế.

Nhưng vì sao hắn ngủ mà vẫn nhíu mày, đôi mi tuấn lãng như dãy núi xa kia, lúc cau lại lại khiến người nhìn thấy đau lòng?

Nàng đưa tay, muốn vuốt phẳng nếp nhăn ấy, từng chút một, vì phu quân của nàng nên cao hứng, nên tiêu diêu, chẳng nên có u sầu.

Đang vuốt ve, tay nàng bỗng bị người nắm chặt lại.

Hắn mở mắt, ánh mắt chạm ánh mắt nàng.

Chỉ thấy hắn đột nhiên siết chặt lấy cánh tay nàng, mặt áp sát mặt, trán chạm trán, mũi chạm mũi, tai kề tóc rối.

Một giọt lệ long lanh rơi xuống má nàng, chẳng biết là của ai—hắn, hay là chính nàng.

Thanh âm của hắn khàn đục:

“A Ý, ta thật sự đã sợ hãi…”

Nàng suýt nữa đã không qua được.

Nàng cũng siết tay hắn thật chặt, rồi khẽ nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.

Hắn vừa vuốt tóc nàng, vừa đáp lại nụ hôn ấy—họ dùng môi lưỡi để kể lại nỗi tương tư và niềm quyến luyến.

Bỗng nàng dừng lại, ngập ngừng, cất tiếng khàn khàn:

“Hài nhi… còn đó không?”

Nàng không dám cúi nhìn.

Chỉ nhẹ nhàng nâng tay hắn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng rỡ của hắn mà run rẩy thầm hỏi.

Hắn đưa tay đặt lên bụng nàng, nhíu mày dãn ra, khẽ mỉm cười, gật đầu thật mạnh.

“Hài nhi của chúng ta, giống hệt nàng—kiên cường, ngoan ngoãn, không nỡ rời ta mà đi.”

Trưởng công chúa bỗng thấy cay nơi sống mũi.

Nàng úp mặt vào lòng n.g.ự.c hắn, khẽ dụi dụi, giọng nghẹn ngào:

“Thế còn chàng… chàng còn cần ta không? Ta đã lừa dối chàng.”

Trưởng công chúa, có khi tự tin đến quá mức, cho rằng nhan sắc của mình có thể khiến nam nhân si mê.

Nhưng cũng có lúc, nàng tự ti tột cùng, luôn sợ rằng người khác chỉ ham muốn thể xác nàng, chứ không thật tâm yêu nàng.

Một kẻ tráo trở, toan tính mọi thứ như nàng— chàng sao có thể không bị tổn thương?

Người ta vẫn nói, một lần bị rắn cắn, mười năm còn sợ dây thừng.

Liệu trạng nguyên lang… có sợ không?

Nàng hỏi xong liền hối hận, sợ chính miệng nghe được câu trả lời.

Nếu là nàng, nàng cũng chẳng thể tha thứ cho kẻ lấy hôn sự ra đùa giỡn.

Nàng vội lấy tay bịt miệng hắn.

Đôi mắt đen sâu thẳm như đáy nước hồ của hắn lặng lẽ nhìn nàng.

Như đang trách móc.

Trưởng công chúa lại khởi động bộ óc gỗ đá trong chuyện tình cảm.

Nàng không cho phép bản thân phó thác trái tim cho người khác nắm giữ.

Nàng phải tự mình bóp nát mọi hy vọng, để sau này không vì hi vọng tan tành mà thêm thất vọng.

Nàng cứ thế tự mình nói tiếp:

“Vừa rồi ta hỏi là hồ đồ, chàng coi như chưa nghe. Trạng nguyên lang, ta đã lừa chàng, thành hôn với chàng, chỉ vì Long Tường quân.

Ta là một nữ nhân hèn hạ, bất chấp thủ đoạn. Xin lỗi đã kéo chàng vào. Đây là một cơn ngoài ý muốn, hưu thư chàng ký đi, cứ xem như chưa từng có chuyện gì.”

Sắc mặt trạng nguyên lang sa sầm.

Hắn từng ngón từng ngón, gỡ tay nàng ra, mắt nhìn nàng chăm chăm:

“Nàng có thể xem như chưa từng có chuyện gì thật sao? Trưởng công chúa?”

Hắn không gọi nàng là A Ý nữa.

Nàng cứ hết lần này đến lần khác cho hắn hy vọng, rồi lại tự tay đập nát hy vọng ấy.

Mới vừa rồi còn tình ý đằm thắm hôn hắn, nay lập tức lạnh mặt phủ nhận tất cả.

Vì sao Trưởng công chúa có thể dễ dàng rút lui như vậy?

Hắn cũng có trái tim, hắn cũng biết đau.

Lúc hai người thân mật nhất, nàng quay lưng bước đi như chưa từng có gì.

Tối hôm trước, nàng còn gọi hắn là “phu quân”, còn dựa mặt vào n.g.ự.c hắn mà thiếp đi.

Nàng lừa hắn, hắn cam tâm tình nguyện.

Nhưng nàng… nàng từng có lúc nào thật lòng yêu hắn không?

Cho dù chỉ là một khoảnh khắc, từng coi hắn là phu quân mà thật tâm yêu thương?

Trưởng công chúa… nàng thật sự diễn giỏi đến vậy sao?

Hắn đau rất lâu, nhưng vẫn tìm đến nàng.

Lần đầu tiên trong đời, hắn mặt dày đến vậy.

Loading...