Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-06-26 14:01:29
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng trống dồn dập, nặng nề, gõ vào lòng người càng thêm ngột ngạt, bức bối.

Bước chân áp sát, từng bước càng khiến lòng người rối loạn hơn tiếng trống.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo vén màn xe.

Hắn và nàng, bốn mắt nhìn nhau.

Một đôi mắt đen sâu thẳm, một đôi sáng rực ánh hổ phách lạnh lùng.

“Thẩm Gia Ý, nàng không đi được đâu.”

Tiếng nói như từ vực sâu vọng tới, lạnh buốt tận xương.

Tim Trưởng công chúa run rẩy.

Kỳ Lâm Uyên, chính là ác mộng nàng vĩnh viễn chẳng thể tỉnh dậy.

Ngón tay mảnh mai của nàng siết lấy cổ Tào Tịch Vụ, môi nhếch cười lạnh: “Ồ, vậy sao? Thủ phụ đại nhân, lòng dạ thật độc ác, đến thê tử và cốt nhục cũng mặc kệ sao?”

Tào Tịch Vụ hoảng loạn, nhìn Kỳ Lâm Uyên đầy khẩn thiết, miệng mấp máy nhưng không thể phát ra âm thanh.

Kỳ Lâm Uyên không liếc mắt nhìn nàng ta, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn Trưởng công chúa.

Ánh sáng soi lên khuôn mặt nàng — trắng bệch không chút huyết sắc. Mái tóc đen nhánh càng tôn thêm vẻ trắng nhợt ấy, khiến người nhìn mà hãi.

Hắn, suốt đời đều bị ép buộc phải chọn lựa.

“Thẩm Gia Ý, đừng ngu ngốc, thả nàng ta ra.”

Trưởng công chúa rũ mi mắt, một giọt mồ hôi lặng lẽ rơi xuống.

Nàng bật cười khe khẽ: “Được thôi, ta thả nàng, ngươi cũng thả ta.”

Kỳ Lâm Uyên cứng giọng: “Không thể.”

Tào Tịch Vụ lệ rơi đầy mặt.

Trưởng công chúa kéo miếng vải nhét trong miệng nàng ta ra, áp mặt lạnh lẽo vào bên tai thì thầm: “Ngoan, cầu xin hắn đi.”

Tào Tịch Vụ bật khóc: “Lâm Uyên Ca ca, cứu muội và hài tử…”

Nàng ta khóc đến yếu ớt mảnh mai, lệ rơi như hoa lê trong mưa.

Trưởng công chúa rất hài lòng, lại ngẩng đầu, cười giễu cợt nhìn Kỳ Lâm Uyên: “Thủ phụ đại nhân, chớ phụ tiếng gọi ‘Lâm Uyên’ ca ca kia nha.”

Chưa bao giờ Kỳ Lâm Uyên thấy mình đáng thương đến vậy.

Rõ ràng hắn không yêu Tào Tịch Vụ, càng không muốn đứa trẻ kia. Nhưng hắn lại chẳng thể buông, chẳng thể làm ngơ.

Trưởng công chúa lặng lẽ cười, nàng biết Kỳ Lâm Uyên đã lay động vì thê tử và cốt nhục của hắn.

Có phu quân, e rằng là điểm tốt nhất — có người vì mình mà gánh vác.

Trưởng công chúa thực ra đã sắp chống đỡ không nổi, nhưng nàng biết, nàng không như Tào Tịch Vụ. Tào Tịch Vụ có thể yếu đuối, vì có người che chở. Còn nàng thì không. Nàng không được phép gục ngã.

Trưởng công chúa, từ lâu đã luyện nên phẩm chất kiên cường.

Nàng cắn chặt môi, chỉ dựa vào một hơi tàn để chống đỡ.

Ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Cuối cùng, cũng nghe thấy tiếng Kỳ Lâm Uyên khẽ nói: “Được.”

 

Phía trước, xe ngựa bị xô đẩy, nhường ra một con đường.

Xe ngựa của bọn họ do Di Sinh đánh xe, lao vút về phía trước.

Gần như là bay đi, rời khỏi bóng tối, rời khỏi vực sâu, lao về phía ánh sáng.

Trưởng công chúa đẩy Tào Tịch Vụ ra khỏi xe, Kỳ Lâm Uyên kịp thời đỡ được.

Nàng thở phào một hơi thật sâu.

Nhưng nàng không ngờ, Kỳ Lâm Uyên – người trước nay luôn giữ lời – lại lập tức nuốt lời.

Khoảnh khắc cuối cùng, xe ngựa của bọn họ vẫn bị chặn lại trước cổng thành.

Kỳ Lâm Uyên thật hèn hạ vô liêm sỉ.

Hắn cái gì cũng muốn, từ trước đến nay đều như thế.

Hắn hạ lệnh: trừ Trưởng công chúa cùng đệ đệ nàng ra, những người còn lại, toàn bộ giết.

Hắn cắt đứt toàn bộ cánh chim của nàng, nàng không còn ai để dựa dẫm nữa.

Quân lính tràn lên c.h.é.m giết, người ẩn trong bóng tối cũng lao ra bảo vệ.

Lại là một đêm m.á.u nhuộm đỏ trời, trong đêm hè mệt mỏi này.

Máu tươi nhỏ xuống như mưa bão, nồng nặc mùi tanh ngập tràn không khí.

 

Máu tươi nhỏ xuống như mưa bão, nồng nặc mùi tanh ngập tràn không khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-30.html.]

Trưởng công chúa thật sự quá mệt mỏi. Nàng vùng vẫy muốn lao vào c.h.é.m giết, nhưng toàn thân đã chẳng còn sức, ngay cả nơi đầu ngón tay cũng trống rỗng.

Nàng nghe thấy tiếng binh khí va chạm, ở ngay trước mắt, tiếng vang rền rĩ dội vào óc đau buốt.

Dường như có người phá được cổng thành, vang động đến tận đất trời.

Nàng chỉ muốn có thể ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng nếu nàng ngủ rồi, A Niên và mọi người sẽ ra sao?

Nàng còn rất nhiều chuyện phải lo nghĩ.

Trong thế giới mơ hồ hỗn loạn của nàng, chợt có người ôm lấy nàng.

Có người nhẹ nhàng hôn đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng.

Có người dịu dàng nói:

"A Ý, nàng mệt rồi thì cứ ngủ một lát đi. Tỉnh dậy rồi, ta sẽ đưa nàng về nhà."

Nàng không biết sức lực từ đâu dâng lên, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo người kia.

Nắm đến mức khớp ngón tay đều trắng bệch.

Nàng vẫn tưởng, người sắp c.h.ế.t sẽ sinh ra ảo giác. Nàng sợ, chỉ một khắc sau thôi, người đó sẽ biến mất.

Nhưng người kia lại nắm lấy tay nàng, khẽ bật cười:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

"A Ý, ta đâu có đi. Ta vẫn luôn ở đây mà."

Phu quân của nàng, giận thì đến nhanh, nguôi giận cũng chóng. Hắn biết, Trưởng công chúa kiêu ngạo cao quý, sao có thể là người đi dỗ hắn trước.

Cho nên hắn đành phải tự đến tìm nàng.

Ít nhất, hắn phải nghe chính miệng nàng nói không cần hắn nữa, hắn mới cam lòng rời đi.

Trưởng công chúa, rốt cuộc cũng có người vì nàng mà chống lưng.

Nàng cuối cùng cũng được như tâm nguyện — có thể an tâm mà ngủ rồi.

------------------

Theo lời Di Sinh kể lại, cái đêm hạ cuối mùa hè ấy — cái đêm họ trốn khỏi Vĩnh An — Trưởng công chúa và đoàn người đã gần như rơi vào tuyệt cảnh.

Thi thể của ám vệ chất chồng trước mặt họ, cao như gò đất nhỏ.

Kỳ Lâm Uyên đạp lên xác người đẫm máu, bước từng bước về phía xe ngựa của họ.

Trưởng công chúa đã sắp ngất lịm, A Oanh run rẩy ôm chặt lấy nàng.

Chỉ còn A Niên và hắn, hai người đứng chắn trước mặt Trưởng công chúa.

Kỳ Lâm Uyên mắt đỏ như máu, giương kiếm c.h.é.m thẳng tới.

Khi ấy, hắn đã mang thương tích đầy mình, cố gắng chống đỡ được vài chiêu, liền sức cùng lực kiệt.

Ngay lúc đao sắp c.h.é.m xuống, A Niên bất ngờ lao đến, chắn trước mặt hắn.

Không ngờ ‘nhi nữ’ ngoan kia, đúng lúc này lại hiếu thuận như thế.

Hắn dốc hết sức tàn, túm lấy cổ áo A Niên kéo sang một bên.

Hắn là nô bộc, c.h.ế.t vì chủ, cũng là chuyện đương nhiên.

Lưỡi đao lạnh loáng làm lóa cả mắt.

Di Sinh nghĩ, tiếc thay, một thiếu niên tốt như hắn, đến một nữ tử cũng chưa từng chạm qua, lại sắp bỏ mạng nơi đây.

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một cây trường thương nạm bạc xé gió lao đến, chắn ngang thanh đao đang bổ xuống.

Di Sinh mừng rỡ, cảm giác như lượm lại được một cái mạng.

Ngoảnh đầu nhìn lại — cổng thành đã bị phá.

An Hòa Túc mang theo Long Tường quân, tới cứu bọn họ.

Thì ra vị trạng nguyên lang phong nhã nho nhã kia, khi mặc giáp ra trận, lại có khí thế anh hùng đến vậy.

Ngọc quyết có thể triệu tập Long Tường quân, nhưng đó chỉ là một biểu tượng. An gia muốn triệu quân, chẳng cần bất kỳ tín vật nào.

Bởi Long Tường quân vốn do tổ tiên An gia gây dựng, đời đời trung thành với gia chủ An thị, trung thành với Long Tường tướng quân.

Từ khi kết hôn, An Hòa Túc đã là tân nhiệm gia chủ của An gia, là Long Tường tướng quân.

Long Tường quân, nhận ra chủ nhân của họ.

Mỗi một tòa thành, đều có người liên lạc của Long Tường quân.

Mỗi một nơi, đều có mật thám của họ.

Khi An Hòa Túc quyết rời đảo đi tìm thê tử, phụ mẫu hắn đã đem hết bí mật của gia tộc trao tay.

Vốn tưởng A Túc và A Ý sẽ cả đời sống yên vui trên đảo, chẳng cần dùng tới Long Tường quân.

Cho nên trước giờ, bọn họ chưa từng nhắc đến.

Nào hay, điều A Ý muốn, chính là Long Tường quân.

Khói lửa làm hiệu, An Hòa Túc lập tức tập hợp một đội quân, xông vào Vĩnh An cứu thê tử.

Loading...