Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-26 05:41:30
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt Tịch Vụ ẩn sau hỷ khăn, tay nắm chặt ống tay áo Kỳ Lâm Uyên, đầu dựa nhẹ nơi cánh tay hắn.

Kỳ Lâm Uyên đưa tay ôm lấy vai nàng, che chở trong lòng.

Tư thế ấy, như thể... cho dù trời có sập, hắn cũng sẽ thay nàng gánh lấy.

Thì ra, làm tướng công của người ta... là như thế. Làm tân nương của người ta... là như vậy.

Hắn đã lừa nàng, mà cũng chẳng hoàn toàn là lừa.

Trưởng công chúa từ trước tới giờ vốn không biết đau là gì. Tim bị gió lùa? Quay đầu vá lại là được, chẳng có gì đáng kể.

Nàng nhếch môi, áo dài thướt tha, nghênh ngang bước lên thượng tọa – ai nấy đều phải nhường chỗ.

“Thủ phụ đại nhân, bổn cung tới đây để dự lễ, học hỏi chút kinh nghiệm. Các ngươi cứ tiếp tục.”

Nàng chậm rãi nhấp trà, nhìn họ bái đường, thành lễ, tân nương đưa vào động phòng, mở tiệc hỷ, đèn hoa rực rỡ, tân lang mời rượu từng bàn.

Giữa tiệc, An Hòa Túc đến nơi, khiến tâm trạng Trưởng công chúa đột nhiên tốt lên. Nàng kéo áo, bước đến ngồi bên cạnh hắn.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nàng vừa ngồi xuống, ai nấy đều không dám ngồi nữa – chỉ có An Hòa Túc, chưa hiểu chuyện, cứ ngơ ngác ăn món trước mặt.

An Hòa Túc – lần đầu gặp Trưởng công chúa trong truyền thuyết.

Trên trán nàng vẽ một đóa Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực như m.á.u nhỏ, thân khoác cẩm bào tím sậm thêu hoa đoàn, sắc mặt như tuyết, môi đỏ như son.

Nàng nâng chén rượu mời hắn, ngón út nhè nhẹ cong, khoé môi cũng cong, đuôi mắt như lưỡi câu, nhẹ nhàng câu vào tóc mai hắn, câu luôn cả hồn phách.

Nàng mấp máy môi, khẽ nói:

“An Hòa Túc, ta từng gặp chàng rồi. Dung mạo chàng, thật là dễ nhìn.”

An Hòa Túc chưa từng giao tiếp với nữ tử, là bậc quân tử sạch sẽ đơn thuần, đọc sách thánh hiền, thi đỗ trạng nguyên, làm đến ngự sử. Thế giới của hắn, chưa từng có một nữ nhân nào sống động như Trưởng công chúa.

Không nói đã mê người. Mở miệng, lại càng mê hoặc.

Mặt hắn đỏ rực, tay luống cuống nâng chén, muốn cùng nàng chạm ly.

Nhưng quá căng thẳng, vừa khua đã đổ nửa chén rượu lên n.g.ự.c áo nàng.

Hắn quýnh quáng, muốn đưa tay lau. Hắn thực lòng trong sạch, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào...

... dường như sờ đến chim bạch câu bị giấu dưới lớp áo – căng tròn, cao vút, khiến tay hắn, cả vai hắn, cả người hắn... đều tê rần.

Hắn lắp bắp xin lỗi.

Trưởng công chúa từ từ nắm lấy tay hắn, nhìn thẳng vào mắt:

“An Hòa Túc, chàng đã có thê tử chưa?”

Hắn như pho tượng gỗ, lắc đầu. Nữ nhân còn chưa chạm vào, nói chi thê tử.

Trưởng công chúa đan từng ngón tay mình vào tay hắn, mười ngón giao nhau, lại dựa vào vai hắn, ghé tai thì thầm:

“Vậy, chàng có bằng lòng... làm phò mã của ta không?”

Nàng cần một tướng công. Mà An Hòa Túc... là lựa chọn tốt nhất.

An Hòa Túc ngây người.

Kỳ Lâm Uyên vừa lúc bước đến, cũng vừa vặn nghe thấy.

Nàng xuất hiện trong hỷ tiệc, không phải vì hắn – mà là để gặp An Hòa Túc. Để lần đầu gặp mặt danh chính ngôn thuận, khiến hắn tâm nguyện tình nguyện làm phò mã cho nàng.

Nàng xưa nay... vẫn ỷ sắc hành hung.

Ngay trong tiệc cưới náo nhiệt, Kỳ Lâm Uyên đột nhiên sinh ra một ý niệm điên rồ. Như cỏ dại leo loạn, khắp tâm trí đều là ghen tuông cuồng dại.

Trưởng công chúa đã đứng lên, mỉm cười mời rượu:

“Chúc ngài và phu nhân tâm đầu ý hợp, bạc đầu giai lão.”

Đôi mắt nàng, hiện lên một tia chân thành kỳ lạ.

Phải rồi, nàng đã chắc mẩm sẽ đoạt được An Hòa Túc, cho nên... Thủ phụ đại nhân có bị bỏ sang một bên, cũng chẳng sao.

Hắn ngửa đầu uống cạn, rượu hôm nay, khó uống vô cùng.

An Hòa Túc cũng đứng bên nàng, nâng chén chúc rượu:

“Kính chúc Kỳ đại nhân phu thê hòa mục, trăm năm hảo hợp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-3.html.]

Trưởng công chúa cúi đầu, không biết nghĩ gì. Rồi đột ngột ngẩng lên, vỗ vỗ tay hắn, đôi mắt sáng như sao, trêu ghẹo:

“Chúng ta còn nên chúc Thủ phụ đại nhân... sớm sinh quý tử, ba năm hai đứa.”

An Hòa Túc đỏ mặt, mím môi mỉm cười, không nói lời nào.

Ánh mắt nàng chỉ dừng lại nơi hắn, khoé môi cũng cong cong lướt sóng.

Chỉ chưa đầy thời gian một tuần trà, hai người sóng vai đứng đó, đã có dáng phò mã và công chúa.

Kỳ Lâm Uyên đột nhiên xác định — ý niệm điên rồ ấy là thật.

Ngay tại hôn lễ của hắn, hắn lại phát cuồng, không kìm được khao khát với nàng.

Thẩm Gia Ý, nàng không thể là của người khác.

Chỉ có thể là của hắn.

Trưởng công chúa uống rượu đến nửa chén, sắc đỏ dâng trên gương mặt trắng ngần. Nàng đưa tay sờ lên má, nóng bừng — nàng không thể làm mất thể diện trong hôn lễ của Kỳ Lâm Uyên, cũng không thể thất thố trước An Hòa Túc mới gặp mặt.

Nàng lảo đảo rời tiệc, ra ngoài hóng gió.

Kỳ phủ, nàng quá đỗi quen thuộc, biết rõ chốn nào vắng vẻ nhất. Theo lối nhỏ uốn khúc, nàng rẽ hoa lướt liễu, tìm đến tòa lầu nhỏ trong hậu viện. Tòa lầu ấy đã cũ, lâu ngày không tu sửa, chỉ dùng làm kho chứa mấy thứ đồ lặt vặt chẳng đáng giá, không người trông giữ, ánh sáng cũng chỉ mờ mờ hắt lại.

Nàng ngồi xuống bên thềm lầu.

Một đám dã hỏa hoa cháy lách tách bên thềm, nàng bẻ một nhành, lấy cánh hoa vò nát trong tay, ép ra vài giọt, nhỏ lên đầu ngón tay. Sắc đỏ pha tím đặc lại nơi móng, loang một màu thẫm rực, tựa như móng vuốt của dã thú, kiêu hãnh và hung bạo.

Nàng cúi đầu nhìn, nhìn một lúc, bỗng bật cười khúc khích, chẳng rõ cười điều gì.

Chợt nhớ ra điều gì, nàng nhấc vạt váy, chạy lên cầu thang gỗ, đẩy cửa phòng mà vào, như người điên lật tung rương hòm, hai tay sục tìm loạn xạ.

Nàng nhớ, từng có một đôi búp bê mà nàng rất yêu quý, bỏ quên nơi Kỳ phủ. Nàng phải tìm lại chúng.

Thế nhưng lật tung cả phòng, vẫn không thấy. Mãi đến khi tóc tai rối bời, mặt mày bụi bặm, tinh thần sa sút, thì — có người đẩy cửa bước vào.

Nàng ngoảnh lại.

Ánh trăng theo bước chân người ấy mà len lỏi vào gian phòng cũ kỹ.

Cửa được khóa lại. Người ấy thong thả bước đến, mùi rượu phảng phất quanh thân. Đuôi mắt hắn ửng đỏ, như có ai quệt lên chút son hồng.

Kỳ Lâm Uyên.

Hắn không nên xuất hiện ở đây.

Nàng liếc hắn một cái, trạng thái hắn — không phải người có thể dễ nói chuyện.

Lẽ nào... Thủ phụ đại nhân đột nhiên nổi sát tâm?

Có thể lắm. Thành thân rồi, tâm cũng tĩnh, đầu óc tỉnh táo, g.i.ế.c nàng đi, Kỳ gia chẳng còn chướng ngại.

Thái hậu – cô cô hắn – sẽ vui mừng. Hoàng đế – biểu đệ hắn – cũng vững vàng ngai vị.

Nàng không thể chết.

Không thể c.h.ế.t trong cái lầu mục này.

Hắn từng bước ép sát, nàng lùi dần, tay sờ quanh tìm vật phòng thân.

Nàng nhớ, vừa rồi ở góc kia có một chiếc chén lưu ly.

Nàng chộp lấy, không chút do dự, dốc toàn lực đập về phía đầu hắn.

Choang.

Không thành. Hắn giằng lấy, ném chén xuống đất vỡ tan.

Nàng không còn đường lui, bị dồn đến trước chiếc bàn gỗ đàn đỏ. Kỳ Lâm Uyên giữ chặt cổ tay nàng, ép sát nàng vào lòng. Ánh mắt hắn say mèm, trong đáy mắt hổ phách ẩm ướt, chỉ còn lại một Trưởng công chúa — một Trưởng công chúa bất phục.

“Kỳ Lâm Uyên, đừng g.i.ế.c ta.”

Đôi mắt nàng đỏ hoe. Không phải sợ chết, chỉ là... không cam tâm c.h.ế.t ở nơi hèn mọn thế này. Bao công sức, bao toan tính, cuối cùng nàng cũng có được đôi cánh của riêng mình. Chỉ cần thêm chút thời gian, nàng sẽ đủ sức đối đầu với hắn.

Hắn ghé sát mặt nàng, cúi người ép xuống. Nàng bị ép ngửa trên chiếc bàn đàn đỏ.

Hắn lướt qua gò má nàng, ngậm lấy vành tai mảnh. Toàn thân nàng run lên.

Chỉ nghe hắn khàn giọng nói:

“Thẩm Gia Ý, thủ đoạn của nàng... học chưa đến nơi đến chốn.”

Loading...