Trưởng Công Chúa - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-06-26 14:00:37
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
------------------
Trưởng công chúa mang thai là chuyện đáng mừng, nhưng cũng là một rắc rối lớn.
Việc trốn thoát, lại thêm nhiều phần hiểm nguy.
Họ tặng A Oanh một hũ thanh mai. A Oanh nhớ công chúa thích ăn đồ chua, liền mang tới dâng.
Trên vài quả thanh mai, có khắc mấy vết nhỏ — là chữ “Niên”, tuy mờ nhạt, nhưng công chúa nhận ra.
Năm xưa ở đảo An Bình, A Niên hay khắc chữ lên trái cây mỗi khi nhàn rỗi ủ rượu.
Công chúa cầm một quả lên nếm thử, rồi... đã có chủ ý.
Nàng nhờ A Oanh thưởng bạc và trang sức cho người mang thanh mai tới. Trong đó có một cây trâm rỗng, nàng giấu giấy bên trong, nhờ A Oanh lén đưa ra ngoài.
Một ngày nọ, Tào Tịch Vụ đang dạo vườn ngắm hoa, chợt nghe một quả phụ lớn tiếng buôn chuyện:
“Hôm trước ta thấy tiểu viện kia có một nữ nhân, diện mạo thật xinh đẹp, bụng lại to kềnh. Chẳng lẽ là tiểu thiếp của Thủ phụ đại nhân?”
Tào Tịch Vụ mặt mày đại biến, vội tóm lấy cổ áo quả phụ cao lớn hơn mình, giận dữ quát:
“Nữ nhân đó ở đâu?”
Nàng ta thực sự hốt hoảng, quên cả việc giữ vẻ dịu dàng thường ngày.
Quả phụ giả vờ sợ hãi, khai hết mọi chuyện, rồi dẫn đường tới nơi.
Tào Tịch Vụ kéo theo một đám người, hùng hổ xông tới.
Binh lính canh giữ muốn ngăn lại nhưng chẳng dám — người này là chính thê, lại đang mang thai.
Họ thầm nghĩ, người trong viện kia đã bị xiềng xích, ắt chẳng phải danh môn chính thất gì. Miễn là không chết, không chạy, thì mặc nàng chính thê kia phát tiết, miễn đừng để xảy ra rắc rối lớn là được.
Họ cuối cùng nhường đường.
Trưởng công chúa đã đợi Tịch Vụ, đợi rất lâu rồi.
Cửa viện bị đạp mở. Trưởng công chúa hạ mắt, thong thả nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng xoa bụng, rồi mới ngẩng đầu nhìn bọn người xông vào như gió lốc.
Ánh mắt nàng nhìn kẻ địch, vẫn lạnh lẽo thấu xương như xưa.
Tào Tịch Vụ như sụp đổ — Trưởng công chúa vẫn chưa chết. Thậm chí còn... có thai.
Hắn nuôi nàng trong viện này, đứa bé đó... chắc chắn là của hắn, là con hoang.
Ngọn lửa đố kỵ cháy rực trong lòng.
Tào Tịch Vụ xông lên, hung hăng đẩy công chúa, mồm không ngớt mắng nhiếc:
“Tiện nhân! Không biết liêm sỉ! Dám quyến rũ phu quân ta! Cút xuống địa ngục cùng nghiệt chủng trong bụng ngươi đi!”
Trưởng công chúa không đề phòng, bị xô nghiêng, bụng đập mạnh vào mép bàn. A Oanh vội chạy đến đỡ, nàng mới miễn cưỡng đứng vững.
Công chúa không ngờ Tào Tịch Vụ bình thường yếu đuối như vậy, hóa điên lại mạnh tới mức ấy.
Quả là nàng đã xem thường nữ nhân này.
Tào Tịch Vụ vẫn chưa thôi, lại lao tới định tát công chúa.
Công chúa nổi giận, lạnh lùng siết cằm nàng ta, bóp lấy cổ tay, cười ghìm:
“Ngươi... xứng chắc?”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “bốp bốp bốp” — tiếng tát giòn tan vang khắp viện.
Trưởng công chúa nổi tiếng giỏi tát người.
Gương mặt Tào Tịch Vụ sưng vù lên ngay tức thì.
Đám người quanh đó nhất thời đờ đẫn.
Tào Tịch Vụ rú lên, cả bọn mới sực tỉnh, ào ào xông lên.
Trưởng công chúa xoay người, một tay bóp cổ nàng ta, một tay ve vuốt mặt nàng ta như rắn độc l.i.ế.m lưỡi, lạnh buốt rợn người, cười rợn tóc gáy:
“Còn muốn sống không?”
Tào Tịch Vụ sợ tới mềm nhũn người, gật đầu lia lịa như giã tỏi.
Trưởng công chúa mỉm cười, vỗ má nàng ta, dịu giọng nói:
“Tốt lắm, ngoan ngoãn một chút. Bảo bọn họ lui xuống, tiện thể chuẩn bị một cỗ xe ngựa, và một lệnh bài xuất thành có chữ ký của phu quân ngươi.”
Tào Tịch Vụ run rẩy hô người lui, lại sai kẻ đi chuẩn bị. Riêng lệnh bài, nàng ta không biết ở đâu.
Quả phụ trà trộn trong đám người liền lên tiếng:
“Vị cô nương đây, đừng hại phu nhân nhà ta. Lệnh xuất thành, ta sẽ đi tìm, hẳn là trong thư phòng có.”
Quả phụ được mọi người giúp đỡ, rất nhanh đã lấy được lệnh bài.
Trưởng công chúa đeo xích sắt, kề d.a.o khống chế Tào Tịch Vụ, đẩy nàng ta ra cổng. Vừa định lên xe ngựa, “quả phụ” và "nữ nhi" cũng theo lên.
Quả phụ nói:
“Chúng ta theo để bảo vệ phu nhân.”
Mọi người đều ca tụng đôi mẫu tử trung nghĩa.
A Oanh cũng ríu rít đòi theo.
Thế là — Trưởng công chúa, Di Sinh, A Niên, A Oanh, mang theo Tào Tịch Vụ làm con tin, thuận lợi rời khỏi Kỳ phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-29.html.]
Họ trói chặt Tào Tịch Vụ, bịt miệng lại.
Lúc này, cả xe mới đồng loạt thở phào.
A Niên dụi mặt vào tay áo tỷ tỷ, khẽ cọ cọ.
Trưởng công chúa đỏ hoe mắt, xoa đầu hắn.
Di Sinh cười bảo A Niên:
“Nhi nữ ngoan, bây giờ lại thành trẻ nhỏ rồi đấy à.”
Di Sinh cái gì cũng tốt, chỉ có cái miệng là không biết ngừng.
A Niên liền “chụt” một cái — cắn cho y một phát.
Trưởng công chúa vốn nổi danh là kẻ sủng đệ thành ma, lúc này ngồi một bên, ánh mắt như hổ rình mồi. Di Sinh không thể động thủ đánh hắn, đành bực bội quay đầu trò chuyện với A Oanh.
A Oanh bỗng trợn to mắt, chỉ tay về tà váy của Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa cúi đầu nhìn, thấy một mảng m.á.u đỏ tươi thấm nơi vạt áo.
Lúc này nàng mới cảm thấy bên bụng đau âm ỉ, cũng lúc này mới sực nhớ vừa rồi va chạm một cú khá mạnh.
Sắc mặt Trưởng công chúa thoáng chốc trắng bệch.
Họ cần tìm đại phu.
Việc tìm đại phu lại khiến đoàn người chậm trễ thêm một quãng đường.
Đại phu nói, tình thế nguy hiểm, may là phát hiện sớm, uống một thang thuốc, nghỉ ngơi một chút là ổn.
Hài tử trong bụng Trưởng công chúa, giống y như nàng, có sức sống vô cùng kiên cường.
Nhưng bọn họ không có dư dả thời gian để nghỉ ngơi. Uống thuốc xong, Trưởng công chúa cũng không nằm lại, lập tức tiếp tục lên đường.
Nàng vẫn còn đau, nhưng nói là không sao. Chỉ lặng lẽ tựa vào một góc, tay ôm lấy bụng, trán đẫm mồ hôi, cắn răng nhẫn nhịn.
A Oanh tinh tế, nhận ra điều đó, liền lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh, thay nàng xoa bụng.
Chỉ cần nhịn thêm một chút nữa thôi, sẽ ổn cả.
Trưởng công chúa vừa tự khuyên mình, cũng vừa an ủi đứa trẻ trong bụng.
Chỉ cần ra khỏi thành, ắt hẳn sẽ thấy ánh sáng cuối con đường.
Cách cổng thành còn một quãng, đường đã bị chặn lại.
Di Sinh vén rèm xe, bước ra xem tình hình.
Trước cổng thành, quân lính chen chúc dày đặc như mây đen đè nặng đất trời.
Kỳ Lâm Uyên đứng dưới thành lâu, vận hắc y hắc ủng, gương mặt âm trầm như Diêm Vương đòi mạng, tự mình kiểm tra từng người ra khỏi thành.
Kẻ muốn xuất thành đều phải xuống xe, binh lính giơ đuốc soi sáng từng khuôn mặt, không để sót một người.
Ngay cả một con ruồi cũng khó mà thoát.
Trời đã sầm tối.
Người trên xe cũng như ánh chiều tà, lòng dạ đều trĩu nặng u buồn.
Họ định quay đầu xe trở lại.
Nhưng vừa xoay xe, đã nghe tiếng quát lớn: “Làm gì đó?!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Tiếng vũ khí va chạm, tiếng giáp sắt lách cách, vang lên mỗi lúc một gần, hướng thẳng đến xe ngựa của bọn họ.
“Trưởng công chúa, ta có vài người ẩn trong bóng tối, nhưng quá ít…”
“Giết.”
Không còn đường lui, thì chỉ còn đường m.á.u mà đi.
Dù cơ hội mong manh, chỉ có cách mở lối bằng m.á.u mới có hy vọng sống sót.
Di Sinh đứng đầu, tay nắm kiếm, sẵn sàng nghênh địch.
A Niên siết chặt chuôi chủy thủ trong tay.
A Oanh cũng vơ lấy một khúc gậy từ xe, giương trước ngực.
Cơn đau ở bụng Trưởng công chúa trỗi dậy dữ dội.
Mái tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi.
Những giọt mồ hôi trên hàng mi rậm cũng run rẩy rơi xuống gò má.
Nàng gắng gượng, lau mồ hôi, kéo Tào Tịch Vụ ra trước mặt, giơ tay siết lấy cổ nàng ta.
Nhưng lực nơi tay nàng đã gần cạn.
“Người trong xe, tất cả xuống hết.”
Thanh âm trầm lạnh ấy, xuyên qua màn xe truyền tới, như ngàn cân đè nặng lòng người.
Một đêm hạ trời oi nồng.
Ánh đèn nơi chân thành vàng úa mờ mịt. Xe ngựa nối hàng chật chội, lộn xộn như ruồi không đầu.
Không thể ra, chẳng thể vào, nơi chân thành loạn như chợ vỡ.
Tiếng trẻ con khóc lóc, tiếng người già than vãn. Khắp nơi là tiếng gào la ầm ĩ, vang dội khó chịu.
Vừa đúng giờ canh, thành lâu vang lên tiếng trống: “Tùng, tùng, tùng...”