Trưởng Công Chúa - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:59:42
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn lừa nàng rằng đó là thuốc an thai.
Giữa bọn họ, đã có quá nhiều điều ngoài ý muốn.
Mà điều ngoài ý muốn này…
Hắn muốn tự tay chấm dứt.
Hắn muốn đích thân bón thuốc, vành bát kề sát môi nàng.
Trưởng công chúa khẽ cong môi, nói:
“Để ta tự làm.”
Nàng nâng bát lên, rồi hung hăng ném mạnh vào tường.
Thuốc đen sánh b.ắ.n tung toé, văng cả lên y phục của hai người, có giọt còn vẩy lên mặt.
Một vài mảnh sứ vỡ lướt qua mặt nàng, để lại những vết xước mảnh như sợi chỉ, m.á.u rỉ ra trên làn da trắng nõn.
Kỳ Lâm Uyên lặng lẽ nhìn nàng, hắn biết — nàng đã đoán được mọi sự.
Hắn đưa tay đặt lên vai nàng, giọng lạnh băng:
“Một bát vỡ thì đã sao? Còn rất nhiều bát khác.”
Nàng ngồi bệt xuống đất, cơ hồ chẳng còn cảm giác được đau đớn nữa — nàng còn có thể làm gì?
Kỳ Lâm Uyên cũng ngồi xuống, chậm rãi ôm lấy nàng.
Hắn nói khẽ:
“Gia Ý… rồi chúng ta sẽ có con.”
Nàng cười lạnh, nhưng vẫn chưa dám buông tay.
Nàng ôm hắn thật chặt, thấp giọng khẩn cầu:
“Lâm Uyên… đó cũng là con của ta. Ta muốn giữ lấy đứa bé ấy. Ta cầu xin chàng…”
Hắn đưa tay vuốt tóc nàng, nhưng giọng vẫn cứng rắn:
“Gia Ý, nghe lời đi.”
Vai nàng run lên, nàng úp mặt vào hai tay, lặng lẽ khóc.
Đến khóc, nàng cũng dè dặt.
Nàng khóc vì bất lực, vì mình không đủ mạnh để bảo vệ hài nhi chưa chào đời.
Nhưng nàng cũng khóc… để trì hoãn, để nghĩ cách.
Nàng cần biết — hắn muốn điều gì. Nếu có thể giao dịch, thì nàng sẽ giao dịch.
Bất kể điều kiện nào, chỉ cần có thể giữ đứa trẻ lại.
Nàng biết hắn muốn điều gì: hắn muốn nàng — Trưởng công chúa yêu hắn say mê thuở ban đầu, trước khi tất cả rạn nứt.
Nàng ấy đã c.h.ế.t rồi. Nhưng diễn… nàng vẫn có thể diễn được tám phần.
Trưởng công chúa, vốn đã quen sống giữa hư ảo và thật lòng.
Nàng chủ động ôm lấy hắn, nước mắt lăn dài:
“Lâm Uyên… chàng cũng biết, thế gian này, ngoài A Niên, ta chẳng còn thân nhân nào khác. Đứa nhỏ này là con đầu lòng của ta… Ta không thể bỏ nó.”
“Ta chưa từng biết được tình thương của mẫu thân là thế nào, nhưng ta không muốn con ta… cũng phải chịu nỗi thiệt thòi như thế.”
“Lâm Uyên… ta van chàng …”
Nước mắt nàng rơi xuống cổ hắn, nóng hổi, như thiêu đốt vào tận tâm can.
Từ khi sinh ra, Giang Quý phi đã ghét nàng vì là nữ nhi, không trọng dụng nàng, chẳng ban cho yêu thương.
Kỳ Lâm Uyên ôm chặt nàng, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, ánh mắt chợt nhu hòa.
Hắn đã có chút d.a.o động.
Nhưng hắn vẫn không chịu buông tay.
Hắn không thể chấp nhận việc nàng sinh con cho người khác.
Hắn lặng lẽ lau nước mắt nàng, không nói một lời.
Nàng lại bám lấy tay áo hắn, ngẩng mặt hôn lên chiếc cằm cương nghị:
“Lâm Uyên… chúng ta thành thân đi. Dù chỉ là thiếp thất, hay là ngoại thất, ta đều không màng. Ta sinh con cho chàng, cùng chàng xây dựng gia đình.”
“Chàng để ta sinh hạ đứa nhỏ này, sau đó… ta cam tâm tình nguyện, sống c.h.ế.t đi theo chàng. Được không?”
Như thuở trước.
Tương lai, sẽ mãi mãi bên nhau.
Quá khứ, hiện tại, tương lai — không chia lìa.
Kỳ Lâm Uyên không thể cự tuyệt lời van xin như thế.
Hắn khẽ xoa cổ tay nàng, ánh mắt sâu lắng, rất lâu sau mới khàn giọng đáp:
“Được.”
“Nhưng… đứa trẻ sinh ra… phải đem đi.”
Hắn vĩnh viễn không thể chấp nhận nàng vì người khác mà sinh con.
Vai nàng chùng xuống, trái tim vẫn lơ lửng, cuối cùng cũng rơi trở lại.
Mệt mỏi, nhưng ít ra… đứa trẻ đã được giữ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-28.html.]
Nàng đứng dậy, về bên giường, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, sợ vừa rồi đã làm đứa bé khiếp sợ.
Kỳ Lâm Uyên vẫn còn ở đó, nàng không dám nói nên lời, chỉ có thể ở trong lòng, lặng lẽ thì thầm với con:
“Đừng sợ… mẫu thân sẽ bảo vệ con. Sẽ không bỏ con đâu… mãi mãi, mãi mãi.”
Nàng lo nước mắt làm đứa nhỏ lo lắng, vội vàng lau đi, rồi cố gắng nở nụ cười rạng rỡ.
Nàng vui, đứa nhỏ mới có thể vui.
A Oanh cũng vui mừng khôn xiết, lật đật mang thuốc trên lò đi đổ dưới gốc đào.
Kỳ Lâm Uyên rời đi.
A Oanh nhanh chóng mang thuốc mỡ lại, nhẹ nhàng bôi lên những vết thương trên mặt và tay Trưởng công chúa.
Sợ nàng đau, A Oanh còn nắm lấy tay nàng, nhưng nàng lắc đầu, mỉm cười:
“Ta không sợ đau.”
Trái lại, nàng đưa tay xoa đầu A Oanh:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Cảm ơn ngươi, A Oanh.”
Trưởng công chúa, cũng không phải lúc nào cũng bạc mệnh. Đôi khi, nàng vẫn gặp được người tốt.
Vì vậy, đối với mỗi tấm lòng thiện lương đã từng xuất hiện trong đời, nàng đều khắc cốt ghi tâm.
A Oanh ngượng ngùng cười, rồi như sực nhớ điều gì, từ trong người lấy ra một quyển sách, hai mắt sáng lên, ríu rít đưa cho nàng xem.
Trưởng công chúa mở ra — là sách dân gian dạy dưỡng thai, chăm trẻ.
Nàng mừng rỡ như điên, vội vàng lật xem từng trang.
Trưởng công chúa… muốn trở thành một người mẫu thân thật tốt.
Đêm đến, khi chỉ còn một mình nằm ngủ, nàng sẽ nghĩ đến… người phu quân của mình.
Nếu hắn biết… nàng đã mang thai, không biết hắn sẽ lộ ra dáng vẻ gì?
Hắn có thích đứa nhỏ này không?
Trưởng công chúa không hay rằng… người lang quân của nàng, chỉ sau ngày nàng rời đi, đã lập tức đến tìm.
Không màng lời can ngăn, An Trạng Nguyên xông ra phá trận.
Lấy m.á.u thịt phàm trần, mà đối đầu với pháp trận — chẳng khác nào tìm đường chết.
An Trạng Nguyên bị trận pháp phản phệ, thương thế nặng nề.
Không chỉ thân thể, mà trái tim của hắn… cũng bị nàng tổn thương sâu sắc.
Hắn là con người. Dù lòng có mạnh mẽ, cũng vẫn sẽ đau.
Hắn không hiểu, vì sao… sau tiếng “phu quân” ngọt ngào ấy, nàng lại có thể nói đi là đi?
Nàng để lại thư từ hôn, phủ nhận hoàn toàn mối nhân duyên của cả hai.
Có lẽ, Trưởng công chúa chỉ mưu cầu ngọc quyết nhà An gia.
Có lẽ, với nàng… hôn ước xưa nay chỉ là một cuộc giao dịch.
Gia giáo tốt đẹp khiến hắn không thể mặt dày níu kéo.
Hắn nghĩ, có lẽ… không quấy rầy, chính là dịu dàng sau cùng.
Vì thế… hắn vẫn chưa đến tìm nàng.
Còn tại Cẩm Lạc thành, Di Sinh và A Niên đã đợi mười mấy ngày.
Đợi mãi không được, rốt cuộc, họ quyết định lên đường đến Vĩnh An — cứu Trưởng công chúa.
---------------
Di Sinh và A Niên lén lút trà trộn vào phủ của Kỳ Thủ phụ.
Ai mà ngờ được, Di Sinh vốn là một vị tướng quân oai phong, vậy mà lại tự hóa trang thành một quả phụ, còn A Niên thì giả thành một tiểu cô nương, xưng hô mẹ con với nhau.
Di Sinh quả là một quả phụ được người người mến chuộng — tay chân tháo vát, tính tình nhiệt thành, lại còn có vài phần nhan sắc, khiến những quản sự lớn tuổi chưa thành thân trong phủ mê mẩn thần hồn. Về phần A Niên, tuy tính khí lãnh đạm, không thích nhiều lời, ngay cả với “mẫu thân mình” cũng chẳng mấy để tâm, nhưng tiểu cô nương này lại có dung mạo quá mức khả ái, khiến bọn nha hoàn trong phủ đều thích véo đôi má trắng mịn của y. A Niên từng có lúc cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Dần dà qua lại, hai người cũng đã quen mặt trong phủ.
Bọn họ đã thăm dò khắp phủ, cũng tìm được nơi ở biệt lập của Trưởng công chúa.
Nơi đó tuy hẻo lánh, nhưng canh phòng lại nghiêm ngặt.
Di Sinh dần dần làm thân với A Oanh.
Dù A Oanh là người câm, nhưng điều đó chẳng ngăn được Di Sinh cứ ríu rít bên nàng mà nói huyên thuyên suốt ngày.
Rất ít người chịu trò chuyện với A Oanh, nàng thích nghe Di Sinh nói cười rộn ràng, cũng rất thương mến A Niên trầm lặng, đáng yêu.
A Oanh không hề đề phòng họ.
Tuy không nói được, nhưng A Oanh biết viết chữ.
Từ A Oanh, họ biết được tình hình của Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa... đã hoài thai.
Di Sinh nhai tăm xỉa răng, nói với A Niên:
“Trạng nguyên lang của ngươi, cũng bản lĩnh ra phết đấy.”
Đôi mắt đen láy của A Niên hiếm khi lộ ra ánh sáng rạng rỡ, khuôn mặt nhỏ bé ngập tràn niềm vui, đắc ý đáp:
“Đó là ca ca của ta mà.”