Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:56:59
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn bế nàng lên giường, vừa tìm đến đôi môi nàng, hôn sâu đầy cuồng nhiệt, vừa lần lượt cởi từng chiếc khuy áo ở cổ, từng lớp từng lớp rơi xuống.

Cuối cùng chỉ còn lại một chiếc yếm hồng phấn thêu sen, đến cả ánh trăng mờ ảo cũng chẳng thể che nổi đường cong nõn nà ấy — và ánh trăng ấy, chen chúc ùa vào mắt hắn, vội vàng ép sát nơi n.g.ự.c hắn.

Cổ họng hắn khẽ động, ánh mắt tối lại, cúi đầu ngậm lấy.

Nàng khẽ kêu lên, giọng run run ngọt mềm.

Phòng tân hôn đỏ rực, nến song hỷ lay động.

Ngón tay hắn lướt qua đồi cao, vuốt ve khe sâu, từng tấc núi non nhấp nhô đều được hắn nhẹ nhàng ve vuốt, chậm rãi nâng niu.

Tựa như gảy đàn mà dạo khúc, nhạc chưa dứt, đã dâng âm vận khác, hạt châu lớn nhỏ rơi rào rào vào mâm ngọc.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Bàn tay hắn đan chặt lấy tay nàng, dưới thân hắn, nàng hóa thành từng đợt, từng đợt nước xuân dào dạt.

Họ trải qua một đêm triền miên bất tận, chẳng hề chợp mắt.

An Trạng Nguyên đã nếm qua vị ngọt, càng không thể buông tay.

Còn Trưởng công chúa thì mang trong lòng cảm giác thiếu nợ — nàng chỉ mong, trong khoảng thời gian ít ỏi này, có thể khiến hắn thật vui vẻ. Còn về sau… ai biết được về sau sẽ ra sao? Chỉ là, nàng nợ hắn nhiều hơn một chút.

----------------

Cuối cùng cũng mệt lả mà ngủ, đã là sáng sớm. Ánh nắng nhạt xuyên qua ô cửa khảm hoa, chiếu xuống đất những bóng hoa lốm đốm.

Hắn ôm nàng ngủ say, nàng tưởng hắn đã ngủ ta, liền rúc vào tay hắn, khẽ gọi một tiếng:

“Phu quân.”

Nàng muốn nhìn dung nhan khi ngủ của hắn, vừa ngẩng mắt, đã bắt gặp hắn đang hé mắt nhìn nàng, giọng khàn khàn:

“Ừ, nương tử.”

Hắn lại hôn lên trán nàng, cố gắng không ngủ để ru nàng ngủ trước.

Cuối cùng, đôi phu thê mới cưới này, ngủ một giấc ban ngày đến trời đất mù mịt.

Họ giống như bao đôi phu thê mới cưới khác, cùng nhau làm biết bao chuyện.

Tỉ như, sáng sớm dậy thật sớm, ra bến cá ven biển mua cá tươi nấu canh đầu cá, hai người chưa từng vào bếp lại cùng nhau xúm xít làm, kết quả là… cháy bếp hết lần này đến lần khác.

Phụ mẫu An gia rất cởi mở, mắng An Trạng Nguyên một trận, bảo hắn phá của, rồi quay ra khen Thẩm Gia Ý đảm đang giỏi giang, còn an ủi nàng rằng:

“Nhà ta bếp nhiều lắm, cứ thoải mái đốt.”

Lại ví dụ như, họ cùng nhau ngâm rượu mơ, bảo để đến mùa đông trời lạnh sẽ cùng uống. Thẩm Gia Ý vừa ngâm rượu vừa ăn mơ chua, ăn đến mức ê cả răng, cuối cùng chỉ có thể ôm mặt nhìn A Niên và An tiểu muội ăn đồ ngọt, nàng tủi thân hết sức, chu môi với An Trạng Nguyên. Hắn xoa đầu nàng, hứa đợi răng nàng khỏi, sẽ mua hết đồ ngọt trong tiệm về cho nàng ăn một mình.

Họ còn cùng nhau trồng cây tỳ bà trước sân, dựng giàn nho, mắc xích đu. Lúc rảnh rỗi, thì hoặc uống trà ăn bánh dưới giàn nho, hoặc đu đưa trên xích đu, tưới cây cho vui.

Phần lớn thời gian, là An Trạng Nguyên dạy A Niên đọc sách, luyện võ. Thẩm Gia Ý thì dắt An tiểu muội ăn, ngủ, chơi.

A Niên năm nay tám tuổi, nhưng lại già dặn như người lớn.

Lúc mới tỉnh lại, Thẩm Gia Ý ôm hắn khóc rất lâu, A Niên lẳng lặng dùng tay áo lau mặt, ghét bỏ nói:

“Tỷ tỷ, nước mũi của tỷ dính đầy mặt đệ rồi.”

Lần đầu gặp An Trạng Nguyên, A Niên bĩu môi hỏi:

“Tỷ tỷ, tên công tử mặt trắng này là ai?”

A Niên là đứa trẻ rất có chí, quyết tâm lấy lại thời gian đã mất. Chỉ tiếc, sau hai năm mê man, tay chân hắn mềm nhũn, dù trước kia từng là tiểu thiên tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung. A Niên rất thất vọng.

Vậy mà, chỉ sau hai ngày, tên “mặt trắng” ấy đã giúp hắn khai thông kinh mạch, luyện mấy ngày võ, tiểu thiên tài A Niên lại phục hồi như cũ. Từ đó, A Niên gặp Thẩm Gia Ý là lại nói:

“Tỷ tỷ, mau gả cho An ca ca đi, đừng để heo khác đục được bắp cải ngon.”

Thẩm Gia Ý suýt nữa vỗ nát đầu hắn.

Ban đầu A Niên cũng chẳng ưa nổi An tiểu muội, tiểu nha đầu cả ngày đập hạch đào ăn, tháo bánh ngọt ăn, bóc nho ăn, ăn đến mũm mĩm tròn vo, vậy mà cứ thích bám theo đuôi hắn chơi. A Niên thấy phiền vô cùng, phiền riết rồi… cũng quen.

Phụ mẫu An gia cũng rất dễ gần. Ngày nào cũng nấu đồ bổ cho A Niên, rồi khoe khoang với người ngoài:

“Ôi, tiểu Niên nhà chúng tôi cái gì cũng biết hết á, đúng đó, nhỏ vậy mà Tứ Thư Ngũ Kinh thuộc làu làu…”

A Niên ở đây, sống thành hình mẫu “con nhà người ta” trong truyền thuyết.

Hai tỷ đệ Trưởng công chúa, đã trải qua một mùa xuân và mùa hè ngắn ngủi nhưng hạnh phúc trên đảo An Bình.

-----------------

Nhưng họ biết rõ — sẽ có một ngày, họ phải rời đi.

Ngày đó, sắp đến rồi.

Bí mật về Long Tường quân, nàng đã nắm được: đến Vĩnh An, chỉ cần đưa đôi khuyên tai này cho một lão nhân xem, là có thể triệu hồi Long Tường quân.

Trận pháp trên đảo, đến mười ngày sau hạ chí thì không thể ra được nữa.

Cho nên, đúng ngày hạ chí, họ phải rời đi.

Trưởng công chúa đã chọn xong ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-25.html.]

Đó là một ngày rất yên tĩnh, không khác gì thường ngày.

Tối đến, Trưởng công chúa tự mình xuống bếp, hạ thuốc mê. Người An gia ăn xong đều thấy buồn ngủ, ai nấy trở về phòng ngủ say.

An Trạng Nguyên cũng ôm nàng về phòng, nằm xuống ngủ. Đợi đến khi hắn ngủ rồi, nàng sẽ rời đi.

Lúc sắp đi, nàng hôn môi hắn từng chút một.

Rồi bất chợt… nước mắt nàng rơi xuống. Trong bóng đêm mơ hồ, nàng khẽ thì thầm:

“Xin lỗi.”

Nàng để lại hưu thư.

Nàng đã lừa An Trạng Nguyên.

Nàng không xứng… làm thê tử của hắn.

-----------------------------

Từ xuân sang hạ, ngày tháng của Thủ phụ đại nhân chẳng hề dễ dàng.

Hắn đã từng chịu vô vàn thương tích, uy danh hiển hách của Thủ phụ, vốn là chất chồng từ trăm trận huyết chiến và vạn cốt khô phơi thây.

Lần này bất quá lại là thêm một vết thương mà thôi, chẳng có gì khác biệt.

Hắn sớm đã c.h.ế.t lặng rồi.

Có một thời khắc, hắn ngỡ Trưởng công chúa đã c.h.ế.t thật rồi.

Cũng từng sa sút một đoạn thời gian.

Gia nhân Kỳ phủ lén bàn tán, nói Thủ phụ đại nhân dường như đã rối loạn tinh thần — thường một mình ngồi trên bậc thang nơi tiểu lâu cũ nát, ôm trong tay hai con búp bê cũ kỹ, vừa lẩm bẩm vừa cười với chúng.

Trông thực đáng sợ.

Khoảng thời gian ấy, Thủ phụ sống như quỷ, hình dung tiều tụy, da bọc xương.

Tịch Vụ quỳ bên giường hắn, rơi lệ không thôi, nghẹn ngào rằng:

“Nàng c.h.ế.t rồi, nhưng ta còn sống… Ta mới là thê tử của chàng, ta còn mang thai con chàng …”

Kỳ Lâm Uyên chẳng liếc nàng lấy một cái, chỉ nhìn chăm chăm vào trần giường thật lâu.

Đôi mắt màu hổ phách phủ một tầng u tối, hắn nhếch môi cười tàn nhẫn:

“Tịch Vụ, chờ đứa nhỏ ra đời, nàng đi đi. Ta sẽ sắp xếp cho nàng cả đời phú quý vinh hoa, không còn phải khom lưng trước ai nữa.”

Sắc mặt Tào Tịch Vụ lập tức thay đổi.

Cuộc hôn sự giữa họ, vốn dĩ là một cuộc trao đổi.

Tịch Vụ là thứ nữ, mẫu thân là một thiếp thất bạc mệnh sớm khuất núi, từ nhỏ đã bị đè nén, khinh rẻ trong phủ.

Ngày Kỳ Lâm Uyên lần đầu tới Tào phủ, bắt gặp nàng đang bị Tào Tử đánh đập. Một tiểu cô nương đáng thương, hắn đã ra tay cứu nàng.

Tịch Vụ nhu nhược, chỉ mong thoát khỏi địa ngục ấy, mong sống một đời có thể ngẩng đầu.

Kỳ Lâm Uyên trở thành cọng rơm cứu mạng trong cơn tuyệt vọng của nàng, cũng là chấp niệm không thể buông nơi đáy lòng một nữ nhi thấp hèn.

Sau này, hắn tìm đến nàng, hỏi có muốn cùng hắn giao dịch một phen.

Thành hôn, diễn một vở ân ái trước mặt thế nhân, chờ hắn đại nghiệp thành, nàng có thể rút lui, hưởng một đời vinh hoa.

Tịch Vụ tự nhiên gật đầu.

Thân thích hôn nhân, xưa nay là mối minh hữu vững chắc nhất. Hắn cưới nàng, Tào tướng quân đương nhiên tín nhiệm hắn.

Ban đầu, Tịch Vụ chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống nhục nhã ấy. Nhưng khi nguyện vọng nhỏ nhoi đã đạt được, nàng lại sinh lòng tham luyến.

Tại sao, suốt đời nàng đều phải quỳ gối trước người?

Tại sao người nàng yêu luôn bên cạnh mà vẫn không thể thuộc về nàng?

Nàng không có gì cả.

Con người là giống loài chẳng bao giờ biết đủ.

Một điều đạt được, sẽ mong cầu thêm trăm ngàn điều khác.

Chấp niệm của Tịch Vụ, cứ thế hóa thành xiềng xích.

Cuối cùng, một ngày nọ, nàng hạ ảo dược lên người Kỳ Lâm Uyên.

Hắn mơ hồ, tưởng nàng là Trưởng công chúa.

Hắn ôm nàng, gọi tên nàng, nói rằng hắn yêu nàng — hết lần này đến lần khác.

Tịch Vụ toại nguyện, mang thai hài tử của hắn.

Trưởng công chúa đã chết.

Nàng tưởng mình có thể giữ được Kỳ Lâm Uyên — nhưng không thể.

Loading...