Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:56:11
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn cũng không ngờ, lại gặp được một Trưởng công chúa, khiến hắn không thể quay đầu lại nữa.

Trưởng công chúa trợn mắt.

Người ta toàn là âm mưu tính toán, còn An gia lại đang “chơi”.

Thật sự là quá vô lý.

An gia đúng là chẳng theo lẽ thường gì cả.

Đạo lớn vốn giản đơn — ai ngờ lại đơn giản thật.

Trưởng công chúa nghĩ một hồi, lại truy xét:

“Ngươi ‘chơi chơi’ mà phong tỏa kỹ viện của ta, còn định phong tỏa luôn sòng bạc?”

An Trạng Nguyên nghiêm túc đáp:

“Những cơ sở như thế, thật sự không tốt. Hại nước hại dân. Ta nghĩ… đổi sang cái khác đi.”

Chơi thì chơi, nhưng nguyên tắc và giới hạn phải giữ.

Trưởng công chúa bĩu môi — hắn toàn tự mình quyết định.

Nhưng nàng lại không phản bác.

An Trạng Nguyên lại hỏi nàng, lần này thẳng thắn:

“A Ý, nàng với Kỳ Lâm Uyên… là quan hệ gì?”

Trưởng công chúa cúi đầu, ngón tay đan xoắn vào nhau.

Nàng không dám nhìn hắn.

Nàng sợ trong mắt hắn sẽ thấy sự khinh miệt.

Nhưng An Trạng Nguyên chỉ đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói:

“A Ý, sau này hãy ở bên ta đi. Đừng chọn ai khác… được không?”

Mọi điều đã qua, chỉ là lời dẫn của hồi ức.

Ngày mai mới là điều đáng mong đợi.

Chỉ một câu ấy, đã tan chảy tất cả nỗi giận, uất ức trong lòng nàng.

---------------------

Khi còn ở vực sâu, Trưởng công chúa đã lén lấy thẻ bài bên hông của Kỳ Lâm Uyên. Nhờ tấm thẻ ấy, nàng dễ dàng cứu được A Niên trở về.

Nhưng A Niên vừa tỉnh lại, thân thể hãy còn yếu ớt, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Vì thế, Trưởng công chúa dắt theo đệ đệ, cùng An Trạng Nguyên đến một hòn đảo biệt lập ở Vĩnh Nam — đảo An Bình.

Một nữ tử từng đơn thương độc mã tám năm trời, quyết sẽ không dễ dàng đặt hết hy vọng vào tay người khác.

Trưởng công chúa không nói rõ tâm tư với An Trạng Nguyên.

Nàng có toan tính của riêng mình: đợi A Niên khỏe hơn, đợi khi nàng hoàn toàn nắm được binh quyền Long Tường quân, sẽ rời đi — rời khỏi hòn đảo yên tĩnh này, vốn chẳng thuộc về hai tỷ đệ họ.

Nàng không nói, An Trạng Nguyên cũng không hỏi.

Hắn cho rằng, Trưởng công chúa là của đảo An Bình.

Ở đảo An Bình, Trưởng công chúa như đang chìm trong một giấc mộng dài.

Một đêm trăng sáng, An Trạng Nguyên đến gõ cửa sổ phòng nàng — hắn trèo cây đến tận bậu cửa sổ của nàng.

Trưởng công chúa đẩy cửa ra liền nhìn thấy hắn.

Hắn đứng trên cành cây không mấy vững chãi, một cơn gió thổi qua, cả người hắn theo nhánh cây chao đảo nhẹ nhàng.

Hắn còn mơ hồ hơn cả ánh trăng.

Trưởng công chúa lập tức vươn tay ra đỡ lấy hắn. An Trạng Nguyên mượn tay nàng, nhẹ nhàng trèo vào phòng qua ô cửa ngập trăng.

Trưởng công chúa tựa vào song cửa, khoanh tay trước ngực, đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm hắn, khóe môi khẽ cong, nàng cười hỏi:

“An Trạng Nguyên, nửa đêm canh ba đến làm gì vậy?”

An Trạng Nguyên cũng nở nụ cười sâu nơi khóe môi:

“A Ý, đêm nay trăng đẹp lắm.”

Đêm nay trăng đẹp, ta lại nhớ nàng rồi.

Trưởng công chúa cúi đầu, khẽ bật cười, gương mặt thanh tú dưới ánh trăng lại sáng rực rỡ như phủ một tầng sương.

Nàng xoay người, nghiêng đầu ra cửa sổ, ngắm vầng trăng tròn phía sau những tán cây rậm rạp.

Trên cây nở đầy dã hoa đỏ rực, lá cây đẫm sương đêm nhuộm thành màu đồng xanh, sắc đỏ xen xanh, vốn là một đêm tối trầm lặng, mà dưới ánh trăng kia, lại đều tan chảy thành dòng nước lấp lánh, ánh lên muôn vạn sắc màu.

Nàng tựa cằm ngắm nhìn, hắn cũng tiến lại, vai kề vai, đầu kề đầu, cùng ngắm trăng với nàng hồi lâu.

Rồi tự nhiên, họ hôn nhau nơi bậu cửa sổ dưới ánh trăng.

Hắn nâng đầu nàng, hôn mãi không dứt, da diết triền miên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-24.html.]

Hắn đem người trong lòng, cùng ánh trăng, hôn vào giấc mộng xuân đêm đó.

Cho đến lúc trăng lặn quạ kêu.

Có những đêm trăng mờ nhạt, nhưng dải ngân hà lại lấp lánh.

Hắn dẫn nàng đến Vô Sầu Nhai ngắm dải ngân hà. Nơi vách núi sát trời, chỉ cần vươn tay là như thể chạm vào được một vốc sao.

Trong từng đêm lặng thinh, nơi vách đá vắng người, họ hôn nhau cho đến khi sông dài dần cạn, sao mai chìm khuất.

Có khi, hắn cõng nàng ra bãi biển lúc hoàng hôn, cùng ngắm thủy triều lên xuống.

Đến khi đêm về, An Trạng Nguyên ném một hòn đá nhỏ xuống biển đêm, trên mặt nước đột nhiên lấp lánh ánh sáng xanh nhạt như sao.

Trưởng công chúa ngỡ mình nhìn nhầm, dụi mắt hỏi:

“Lạ thật, ngươi còn có thể gọi sao xuống nữa sao?”

An Trạng Nguyên cười đến không nhịn được, đưa tay nhéo nhè nhẹ vào má nàng đang ngờ vực.

Hắn nói với nàng:

“Phải, chỉ cần là thứ A Ý thích, ta đều có thể gọi đến.”

 

Chỉ cần là thứ A Ý thích, dù là lên trời hay xuống biển, ta đều có thể làm được.

Lần này đến lượt Trưởng công chúa bật cười, nàng ôm vai hắn mà nhìn, hắn cũng nắm tay nàng mà cười.

Họ thường như vậy, rõ ràng chẳng có chuyện gì đáng cười, nhưng hai người lại có thể cười đến nghiêng ngả.

Gió đêm thổi tới, biển đêm bỗng hóa thành dải sao vĩnh cửu.

Trưởng công chúa nhìn ngẩn ngơ.

Trong dải ngân hà chạm đến chân trời ấy, An Trạng Nguyên ngỏ lời cầu hôn nàng.

Hắn cụp mắt, nhìn người trong lòng, thành khẩn mà bối rối hỏi:

“A Ý, nàng có bằng lòng… làm thê tử ta không?”

Đây vốn là một khoảnh khắc nằm trong kế hoạch của Trưởng công chúa, nàng biết sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng không ngờ, khoảnh khắc ấy khi thật sự đến, lại làm trái tim nàng chao đảo.

Nàng cúi đầu, ngắm mũi giày hai người chạm nhau, nghẹn ngào nói:

“Bằng lòng.”

Khoảnh khắc đó, nàng là thật tâm thật ý.

Trưởng công chúa… tham lam muốn làm một giấc mộng ngắn ngủi nhưng mỹ lệ.

Vừa dứt lời, bên tai nàng chợt vang lên tiếng pháo nổ tí tách, trên bầu trời bừng lên một màn pháo hoa rực rỡ — tím đỏ đủ sắc, sáng rực cả đêm.

Cả hòn đảo, đều vì An Trạng Nguyên mà bày ra một màn cầu hôn hoành tráng đến vậy.

Hôn lễ cũng trang nghiêm tráng lệ chẳng kém.

Trưởng công chúa đầu đội phượng quan, thân khoác hà sa — nàng chưa từng nghĩ có một ngày, mình sẽ trở thành tân nương — một tân nương bình thường mà hạnh phúc.

An Trạng Nguyên nắm tay Trưởng công chúa, bái thiên địa, bái phụ mẫu, phu thê giao bái.

Hỉ nương chúc mừng:

“Từ nay phu thê đồng lòng, vinh quang cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia. Đồng tâm đồng đức, bách niên giai lão.”

Sau khi lễ thành, An Trạng Nguyên siết lấy lòng bàn tay tân nương, hắn gấp gáp muốn nói với nàng hắn hạnh phúc đến nhường nào.

Trưởng công chúa cũng siết lại tay hắn — nàng cũng muốn nói với hắn, nàng cũng thật sự vui.

Trong tân phòng, Trưởng công chúa chờ An Trạng Nguyên. Đã sang mùa hạ, không khí có chút oi bức, cổ áo nàng ướt đẫm một lớp mồ hôi mỏng, hơi ngứa ngáy, đang chờ đợi đến mất kiên nhẫn, thì An Trạng Nguyên cuối cùng cũng trở về.

Dưới lớp khăn voan, nàng nghe đám người phía ngoài bảo hắn say rượu, lại nghe tiếng hắn loạng choạng, đụng đông va tây, nàng nghĩ hắn thật sự đã say.

Chờ đến khi mọi người lui hết, nàng định đưa tay vén khăn voan, nhưng tay nàng vừa chạm đến mép khăn, tay hắn đã đặt lên tay nàng, trầm giọng nói:

“A Ý, khăn cưới của nàng… chỉ có thể để ta vén.”

Trưởng công chúa sững lại, ngạc nhiên nói:

“Chàng không say à?”

An Trạng Nguyên bật cười:

“Thấy A Ý rồi, thì sao còn say được nữa?”

Hắn sao có thể say?

Hắn nhớ tân nương của mình, nhớ đến nỗi chỉ mong sớm quay về bên nàng, nên chỉ còn cách giả vờ say mà thôi.

Hắn vén khăn voan lên, dưới khăn là tân nương khuynh quốc khuynh thành của hắn.

Áo cưới đỏ thẫm, phượng quan vàng rực, tóc búi tầng tầng lớp lớp, da trắng như tuyết, môi đỏ như son.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Cảm động lòng người nhất vẫn là đôi mi dài và ánh mắt long lanh như nước.

Loading...