Trưởng Công Chúa - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:55:36
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
---------------------
Họ trần trụi ôm lấy nhau, cùng yêu nhau.
Nàng điên cuồng, không tiết chế, không biết đủ.
Nàng cắn mút, quấn quýt, để lại vết hằn trên từng tấc da hắn.
Trên người hắn, khắp nơi là dấu răng lộn xộn.
Mỗi một nơi, nàng đều để lại dấu vết.
An Trạng Nguyên — đã mang dấu ấn của Trưởng công chúa.
Trên từng tấc da thịt hắn, nàng đều châm lửa. Rất nhanh, lửa cháy rực rỡ như đồng cỏ.
Hắn hôn lên từng nơi tinh tế trên người nàng — cuồng nhiệt, thành kính.
Hắn dâng hiến toàn thân, không chút do dự.
---------------------------
Trên sông, sấm chớp vang trời, sóng lớn cuộn trào.
Mưa như trút.
Giọt mưa to như móng tay, đập vào mặt sông, tạo thành vô số xoáy nước — từ sâu mà nổi lên, từ trong mà lan ra, bùng lên rầm rộ, chấn động tim gan, rợn da đầu.
Hắn — đã bước vào mùa xuân hoa lệ của nàng.
Hương thơm tuyết tan của Trưởng công chúa, lặng lẽ nở rộ trên đầu ngón tay An Trạng Nguyên, chậm rãi tan ra.
Tuyết trắng xóa, nước chảy róc rách — tất cả đều hóa thành nước, nhẹ nhàng, dịu dàng, đọng lại trong lòng bàn tay hắn.
Hắn — đã bước vào vùng nước bao la của nàng.
Hoàn toàn, triệt để, chiếm lấy nàng.
Họ — cuối cùng đã gắn chặt vào nhau.
Mồ hôi đầm đìa, họ mười ngón tay đan xen.
Hết đợt cuồng phong này đến đợt sóng gió khác, hết lớp mây này đến lớp mây khác cuộn trào.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Không biết cơn mưa ấy kéo dài bao lâu — cho đến khi ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua mây đen, trời cuối cùng cũng hửng sáng.
Trưởng công chúa nằm trong lòng An Trạng Nguyên, mệt mỏi thiếp đi.
Nàng kiệt sức rồi, hoàn toàn ỷ lại vào vòng tay hắn.
--------------------------
Bọn họ đã ân ái trên một con thuyền.
Đây là chiếc thuyền mà Trưởng công chúa chuẩn bị để đào thoát.
Tối hôm ấy, thuyền trên sông lắc lư dữ dội.
May mà thuộc hạ của Trưởng công chúa không nhìn thấy tín hiệu nàng gửi ra, không ai dám quấy rầy.
Bọn họ đã trải qua một đêm trọn vẹn, không ai làm phiền.
Trưởng công chúa ngủ say, An Trạng Nguyên thì xuống bờ sông mò vài con cá, nướng chín, gói trong lá, chờ nàng tỉnh dậy sẽ ăn.
Mặt trời lên, hắn tiện tay mang quần áo ướt ra phơi.
Xuân trong thung lũng, hoa cũng nở rộ — hắn lại tiện tay hái một bó, tùy ý cắm vào chiếc bình nhỏ bên cửa sổ.
Không còn việc gì làm nữa, An Trạng Nguyên liền ở bên nàng, lặng lẽ canh giấc ngủ.
Trưởng công chúa cuối cùng cũng ngủ đủ. Lúc nàng tỉnh dậy, An Trạng Nguyên đang chống cằm, nằm bên mép giường, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn nàng, không rõ đã nhìn bao lâu rồi.
Lúc này, Trưởng công chúa đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng nhớ rõ cơn cuồng dại đêm qua. Nhớ rõ chính mình từng van xin An Trạng Nguyên yêu nàng. Cũng nhớ rất rõ — trước khi nhảy vực, An Trạng Nguyên đã từ chối nàng.
An Trạng Nguyên đã từ chối nàng — điều ấy, nàng nhớ rất rõ.
Nàng cũng chưa từng được ai yêu thương thực sự, nên cũng chẳng cảm thấy mình xứng đáng được yêu, lại càng không tin sẽ có ai thật lòng yêu mình.
Trưởng công chúa quay lưng đi, kéo chăn trùm kín đầu. Nàng suy nghĩ thật lâu, giọng nói bị vùi trong chăn, nặng nề vang lên:
“An Trạng Nguyên, chuyện hôm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn… cứ coi như chưa từng xảy ra gì cả, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Vết răng nàng để lại trên cánh tay hắn, vẫn còn âm ỉ.
An Trạng Nguyên nghe không hiểu ý nàng, nghi hoặc xác nhận lại:
“Chưa từng xảy ra? Không phải chuyện to tát?”
Giọng hắn đến cuối cùng đã trở nên mờ nhạt.
Một trái tim chân thành đang bốc cháy, bị Trưởng công chúa dội một gáo nước lạnh tàn nhẫn.
Hắn không ngờ, Trưởng công chúa lại quay mặt phủi sạch sau mọi chuyện.
Lúc chờ nàng tỉnh lại, hắn đã nghĩ rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-23.html.]
Hắn nghĩ nàng mặc hỷ phục đỏ sẽ xinh đẹp đến nhường nào.
Nhưng Trưởng công chúa lại quả quyết đáp:
“Phải rồi, chúng ta chẳng qua là chuyện bất đắc dĩ.”
An Trạng Nguyên cụp mắt xuống, không nói nữa.
Trưởng công chúa đợi mãi, không nghe thấy hắn nói thêm câu nào, nhưng không nghe tiếng bước chân, chứng tỏ hắn vẫn còn ngồi bên mép giường, chưa rời đi.
Nàng nghĩ nghĩ, lại tiếp tục:
“Ta không biết vì sao ngươi lại nhảy xuống vực, cũng không biết ngươi vì cớ gì mà tiếp cận ta. Nếu ngươi muốn nói, thì cứ nói, còn không muốn, cũng không sao cả. Ta không muốn làm địch nhân với ngươi. Chúng ta ai đi đường nấy — ngươi đi đại đạo sáng ngời của ngươi, ta bước cầu độc mộc của ta.”
An Trạng Nguyên kéo chăn khỏi đầu nàng, nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng hỏi:
“Trưởng công chúa, thật sự không biết gì sao?”
Nàng không thể né tránh, chỉ đành nhìn lại hắn.
Ánh mắt thường ngày hiền hòa hôm nay của An Trạng Nguyên lại có chút khác thường.
Nhìn đi, nàng biết ngay hắn không phải người đơn giản.
Có điều, trong một số phương diện, Trưởng công chúa thật sự là ngốc nghếch.
Nàng khiến An Trạng Nguyên tức đến phát điên mà vẫn không hay biết.
An Trạng Nguyên “soạt” một tiếng đứng dậy, quay lưng đi vài bước, đứng bên cửa sổ nhìn ra sông, im lặng hồi lâu.
Hắn đang giận, đang cố đè nén cảm xúc của mình.
Khi còn nhỏ, mẫu thân chọc giận phụ thân, phụ thân hắn cũng như vậy — không phát giận, không bỏ đi, hắn đã quen nhìn thấy như thế.
Từ phụ thân, hắn học được một điều: nữ nhân của mình có làm sai, có khiến mình tức giận đến mấy, cũng không thể nổi giận với nàng, càng không thể xoay người bỏ đi.
Bằng không, hậu quả rất nghiêm trọng.
Hắn bình ổn tâm tình, lại trở về giường, hai tay giữ lấy mép chăn nàng, cúi người nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, cổ họng lăn lên lăn xuống hồi lâu mới cất tiếng:
“Thứ nhất, chuyện tối qua, ta không thể coi như chưa từng xảy ra. Trưởng công chúa, nàng phải chịu trách nhiệm với ta. Nếu nàng không chịu, vậy thì để ta chịu trách nhiệm với nàng.
Thứ hai, ta tiếp cận nàng, ta nhảy xuống vực cùng nàng, là bởi vì…” — An Trạng Nguyên dừng lại. Hắn chưa từng tỏ tình, nói câu ‘ta yêu nàng’ nghe quá thẳng thắn, hắn ngẫm nghĩ một lát, mới tiếp:
“… Bởi vì ta muốn làm phò mã của nàng, Trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa sững người, nhưng nàng vẫn không tin.
Nàng dứt khoát nói thẳng:
“An Trạng Nguyên, ngươi có ngọc quyết, có võ công, còn biết đánh xúc xắc… Nhà các ngươi lại bí ẩn như vậy, đột nhiên xuất hiện ở Vĩnh An thành, ta không tin ngươi…”
An Trạng Nguyên ngơ ngác:
“Ngọc quyết nào cơ?”
“Đừng giả bộ. Ngọc quyết của ngươi có thể triệu hoán Long Tường quân, ngươi thật không biết?”
An Trạng Nguyên lấy từ bên hông ra một miếng ngọc quyết, vốn được chế thành hoa tai, đưa cho nàng, giọng trầm thấp:
“Cái này sao? Ta định tặng cho nàng đấy. Hôm đó tra hộ tịch của nàng, tình cờ thấy sinh thần nàng là hôm nay. Vừa rồi nàng ngủ mãi, ta chưa kịp nói sinh thần vui vẻ.”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt sáng trong, dịu dàng hỏi:
“Ai cũng gọi nàng là Trưởng công chúa… ta có thể gọi nàng là A Ý không?”
Nàng ngẩn ra, khẽ gật đầu.
Hắn cười, dịu dàng nói:
“A Ý, sinh thần vui vẻ. Chúc nàng mọi điều suôn sẻ, vui vẻ, không phiền muộn.”
Trưởng công chúa có cảm giác như có khối băng trong tim mình bị đập vỡ, vỡ ra thành những mảnh vụn ngọt ngào như nước đá đường. Nàng ngơ ngác đón lấy đôi hoa tai ấy — mát lạnh mà ấm áp.
Nhưng nàng vẫn chưa chịu tin.
“Thế còn những chuyện khác thì sao? Nhà các ngươi thần thần bí bí, lại đột ngột xuất hiện ở Vĩnh An… Rốt cuộc các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
An Trạng Nguyên sắp xếp lại những lời chất vấn hỗn loạn của nàng, rồi lần lượt giải thích:
“Tổ tiên nhà ta đi theo khai quốc hoàng đế lập quốc, sau này rút về ẩn cư, mang theo quân đội về quê, để tránh phiền toái nên mới bày mấy trận pháp chuyển dời, khiến người ngoài không tìm được.
Nhà ta cũng coi như có chút của cải, không lo cơm ăn áo mặc. Nàng nếu gả cho ta, không cần lo gì hết.
Còn ta biết nhiều chuyện, thì sao? Mấy thứ đó học là biết thôi mà. Có lẽ sư phụ ta lợi hại, cái gì cũng biết, nên dạy ta hết.
Còn cái gọi là ngọc quyết… ta thật không biết gì. Phụ mẫu ta chỉ nói cái này là để dành tặng thê tử ta, chứ không nhắc gì đến Long Tường quân. Nếu nàng muốn, ta tặng nàng luôn, ta cũng chẳng dùng đến làm gì.”
Trưởng công chúa bị hắn nói cho choáng váng.
Cuối cùng nàng vẫn truy hỏi:
“Vậy tại sao ngươi đột nhiên đến Vĩnh An?”
An Trạng Nguyên nhún vai:
“Ta học được mấy cái thuật trị quốc an dân, nên định ra ngoài dạo chơi một chuyến. Người nhà ở Vĩnh Nam cũng buồn, nên theo ta ra chơi luôn.”