Trưởng Công Chúa - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:54:59
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tay hắn run rẩy — hắn sợ đến phát điên. Chuyện như vậy, nếu lặp lại thêm một lần, hắn không thể tha thứ cho bản thân.
Hắn không kịp suy nghĩ.
Hắn không kịp giấu diếm tình cảm của mình.
Cô cô hắn, từng lần từng lần, dồn hắn vào bước đường này.
Không thể trách hắn được nữa.
Lúc này đây, vị Thủ phụ đại nhân đã mất đi lý trí, trong lòng hắn chỉ còn lại sát ý điên cuồng.
Trưởng công chúa quay mặt đi, thản nhiên nói:
“Kỳ Lâm Uyên, ngươi cũng cùng một giuộc với bọn chúng phải không?”
Kỳ Lâm Uyên lắc đầu, nặng nề và đau đớn.
Trưởng công chúa cúi đầu, giọng nàng như từ cõi xa xăm:
“Lâm Uyên, chúng ta từng tốt đẹp như thế, giờ ít ra cũng là tình nhân, vậy mà chẳng có chút ích lợi gì. Cô cô ngươi, hết lần này đến lần khác tổn thương ta. Còn ngươi, lần nào cũng dung túng. Giờ ngươi còn đến làm gì, diễn trò sao?”
Kỳ Lâm Uyên siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, trong tư thế khẩn cầu, hứa sẽ cho nàng một lời giải thích.
Trưởng công chúa khẽ ôm lấy hắn, khuôn mặt nàng giấu trong bóng tối, khẽ nở nụ cười.
Hắn đã đổi hương liệu trong cung, nàng lần theo dấu vết, phát hiện hắn còn âm thầm thay cả thuốc tránh thai — hắn vậy mà lại muốn nàng mang thai đứa con của hắn.
Kỳ Lâm Uyên, vẫn còn tình xưa với nàng.
Phát hiện này khiến nàng bất ngờ, cũng khiến nàng vui mừng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Chỉ một tia tình cũ mỏng manh ấy — đã đủ để nàng gây sóng gió.
------------------------
Gió lạnh trên đỉnh núi buốt thấu xương, mang theo mũi tên nhọn băng giá, lao thẳng đến chỗ họ.
Lại thêm một nhóm sát thủ — lần này là đến g.i.ế.c nàng, Trưởng công chúa.
Kỳ Lâm Uyên lập tức chắn trước nàng, một mình rút kiếm đấu với mưa tên dày đặc.
Nhưng tên như mưa trút, dần dần hắn cũng kiệt sức.
Trong khu rừng đen thẳm, lũ áo đen ùn ùn tràn ra, vung đao tuốt kiếm xông tới.
Trưởng công chúa kéo tay hắn, chạy lên mép vực.
Lũ sát thủ bám theo sát nút, tình thế nguy kịch. Kỳ Lâm Uyên đẩy nàng ra, quát nàng mau chạy trước.
Địch nhân, một mình hắn đối phó là đủ rồi.
Hắn một mình chống lại toàn bộ sự ác của thế gian.
Trưởng công chúa chạy đến mép vực, gió gào rít quanh tai. Nàng ngoái đầu lại nhìn.
Cánh tay Kỳ Lâm Uyên trúng một nhát đao, chân cũng bị c.h.é.m một đường.
Hắn gượng không nổi nữa, quỳ rạp xuống đất bằng một gối, như dã thú cùng đường, toàn thân đầy vết thương.
Từng đợt sát thủ áo đen như bầy kền kền đánh hơi thấy máu, điên cuồng xông tới.
Đêm nay, m.á.u đỏ mắt người, mùi tanh lan khắp núi rừng.
Kỳ Lâm Uyên sẽ không c.h.ế.t dễ dàng. Ngay sau đó, cấm quân thân tín của hắn sẽ đến cứu.
Nhưng nàng thì phải chết, c.h.ế.t ngay trước mắt hắn.
Chỉ có như vậy, nàng mới có cơ hội sống.
Một kẻ áo đen mai phục trong bóng tối — đẩy Trưởng công chúa xuống vực.
Kỳ Lâm Uyên chính mắt nhìn thấy nàng rơi xuống.
Dưới vực sâu, là dòng sông cuồn cuộn bất tận.
Trưởng công chúa rốt cuộc đã thắng một lần, lần đầu tiên trong ván cờ này.
Nàng không hề thông minh, nhưng nàng đủ điên — đến mức có thể g.i.ế.c cả bản thân.
Nàng cũng đủ kiên cường — thua trận không chùn bước, thua hết lại làm lại.
Không ai thua mãi, cũng chẳng ai thắng mãi.
Nàng đã tính kỹ.
Làn sóng đầu tiên — là người của Thái hậu. Nàng đơn giản dùng khổ nhục kế, ly gián Kỳ Lâm Uyên và người cô cô hắn yêu quý.
Làn sóng thứ hai — là người của công chúa Đông Ngô. Công chúa Đông Ngô, tuyệt đối không đơn giản.
Nàng ta đến Tây Lăng, chính là nhắm vào ngọc quyết của An Trạng Nguyên.
Ni cô của Thủy Nguyệt am, cuộc hôn nhân hòa thân, quá rõ ràng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-22.html.]
Trưởng công chúa hôm nay cố tình phá hỏng hôn sự ấy, ép chó đến đường cùng, mới khiến đối phương phải ra tay.
Kỳ Lâm Uyên đã cùng nàng trải qua sinh tử.
Sau này điều tra lại, cũng chỉ cho rằng là người của công chúa Đông Ngô đẩy nàng xuống vực.
Chỉ như vậy, hắn mới tin rằng nàng vô tội, là người bị hãm hại.
Chỉ như vậy, hắn mới tin nàng đã chết.
Nàng mượn tay công chúa Đông Ngô — làm Kỳ Lâm Uyên bị trọng thương.
Nếu thuận lợi hơn nữa, nếu chút tình cũ trong hắn thực sự có tác dụng — nàng còn có thể mượn tay hắn đối phó với Thái hậu và công chúa Đông Ngô.
Nàng chẳng có gì trong tay — chỉ có thể khiến chó cắn chó.
Trưởng công chúa tính hết mọi nước cờ.
Chỉ có một điều — nàng không ngờ đến.
An Trạng Nguyên, kẻ nằm ngoài mọi tính toán — lại nhảy xuống vực theo nàng.
--------------------------
An Trạng Nguyên, đã bị Trưởng công chúa giữ chặt rồi.
Hai chân nàng, thon dài, trắng mịn như tuyết, quấn lấy hông hắn.
Hắn không thể động đậy.
Hắn còn muốn giãy giụa:
“Trưởng công chúa, nàng tỉnh táo một chút…”
Có lẽ, câu nói đó cũng là đang nói với chính mình —
“An Hòa Túc, ngươi tỉnh táo một chút…”
Trưởng công chúa nhíu mày, không nói một lời.
Nàng không muốn nói, nàng chỉ muốn làm. Nàng chỉ muốn có một nam nhân, để lấp đầy thân thể trống rỗng này.
Nàng cần một người nam nhân — để nuôi no khao khát như vô tận trong nàng.
Nàng vươn tay móc lấy cổ hắn, kéo mạnh về phía mình, hắn liền đổ sập xuống người nàng.
Chỉ còn lại một Trưởng công chúa bị dục vọng điều khiển.
Môi nàng đỏ đến như sắp nhỏ nước, gương mặt nàng, như ráng chiều rực cháy buổi hoàng hôn, còn ánh mắt — là mơ hồ, mê ly.
An Trạng Nguyên suýt chút nữa đã bị nàng mê hoặc.
Trưởng công chúa gấp gáp, điên cuồng, xé toạc lớp lụa mỏng trên người mình, sau đó hung hăng nhìn hắn, vừa kéo vừa xé, lột bỏ toàn bộ y phục hắn — những rào cản giữa hai người, nàng đều muốn phá hết.
An Trạng Nguyên vẫn muốn cản nàng lại, hắn dễ dàng nắm lấy tay nàng, cố thuyết phục.
Nhưng Trưởng công chúa chịu không nổi nữa, bật khóc nức nở, tiếng nức nghẹn ngào, giọng nàng khàn khàn như bị lửa đốt, hai mắt đỏ hoe, nói:
“Cầu xin ngươi, cho ta… Hoặc, cho ta một con dao… Ta van ngươi …”
An Trạng Nguyên — sao nỡ.
Hắn không nỡ nhìn nàng khóc, cũng không nỡ thấy nàng van xin, lại càng không nỡ để nàng đau.
Lý trí của hắn, trong khoảnh khắc đó, liền tan biến vào cõi u minh.
Hắn ra tay — cởi bỏ những ngăn cách cuối cùng giữa họ. Từng tấc da thịt trắng nõn như tuyết, từng khúc xương mềm thanh tú của nàng, đều ghì lấy hắn, bám rễ trên thân thể hắn.
Họ như dây leo mọc quấn vào nhau — quấn riết, rối ren, chẳng thể phân biệt ai với ai nữa.
Họ quen nhau chỉ mấy tháng — quá ngắn.
Nhưng như thế là đủ rồi.
Có người biết nhau cả đời cũng không yêu, có người — chỉ một lần gặp gỡ, lại yêu cả đời.
Không ai biết được tình yêu này bắt đầu từ khi nào.
Ngay cả hắn, cũng không rõ vì sao.
Hắn còn chưa biết — nàng rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật.
Quá đỗi hoang đường, nhưng lại khiến người ta không thể kháng cự.
Bởi vạn vật thế gian vốn không cần lý lẽ — cứ tự nhiên mà đến.
Xuân về thì hoa nở ngoài đồng.
Trời sáng thì mặt trời phá mây mà lên.
Làm gì có nhiều “tại sao” đến thế.
An Trạng Nguyên cũng là người — cuối cùng hắn khuất phục trước bản năng của chính mình.
Hắn — đã khao khát nàng đến nhường ấy.