Trưởng Công Chúa - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-06-26 12:11:48
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Trạng Nguyên đột nhiên nổi giận.
Hắn trầm mặt, không nói một lời, chỉnh lại tóc tai rối loạn cho nàng, cài lại cổ áo, đắp chăn đàng hoàng, xoay người định rời đi.
Trưởng công chúa không ngờ hắn lại từ chối, sắc mặt tái xanh, quát gọi hắn lại:
“An Trạng Nguyên, chàng … chàng đừng có mà hối hận!”
Hắn quay lưng về phía nàng, không nói gì.
Khoảnh khắc ấy, với nàng mà nói, dài tựa thiên thu.
Cuối cùng nghe thấy hắn nói:
“Trưởng công chúa, ta không bằng lòng. Không phải chuyện gì… cũng đem ra mua bán được.”
An Trạng Nguyên rời khỏi trướng của nàng.
Hắn đã thoát khỏi cạm bẫy của nàng.
Trưởng công chúa hất tung chăn trên người.
“An Hòa Túc… chàng tưởng chàng là ai?”
“Không có chàng, ta không sống nổi sao?”
Nàng tức đến mức tay cũng run lên.
----------------
An Trạng Nguyên giận dữ đi được nửa đường thì dừng lại.
Tính hắn nóng thì nhanh, mà nguôi cũng nhanh.
Hắn quay đầu trở lại.
Trên đường trở về trại của Trưởng công chúa, trong đám cỏ dại ven đường, hoa xuân cháy rực rỡ.
Đỏ, hồng, vàng, trắng, nhạt nhòa có, rực rỡ có — muôn sắc rực rỡ, chen chúc khoe hương.
Lúc này An Trạng Nguyên mới thực sự nhìn thấy những đóa hoa trên đường, hắn chợt nhớ ra, Trưởng công chúa rất thích cài hoa.
Hôm ấy hắn cõng nàng, nàng cài đầy một đầu hoa, không theo quy tắc gì, chất đống loạn xạ, nhưng lại rất đẹp.
Hắn nửa quỳ xuống, cúi người chăm chú hái hoa.
Vì không biết nàng thích màu gì, nên mỗi màu hái một đóa.
An Trạng Nguyên ôm trong tay một bó hoa xuân rực rỡ, lòng hớn hở bước về trại của Trưởng công chúa.
Hắn muốn dỗ nàng, và nói với nàng rằng, điều khiến hắn tức giận, là nàng đã hiểu sai căn nguyên mọi chuyện.
Không phải vì hắn giúp nàng làm việc nên nàng mới cùng hắn.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Mà phải là: vì nàng cùng hắn, nên hắn mới bằng lòng vì nàng làm việc.
Còn việc nên làm thế nào, thì từ từ bàn bạc. Để đạt được mục tiêu, đâu phải chỉ có một con đường.
Hắn đứng trước trướng, vuốt lại nếp áo cho chỉnh tề, chuẩn bị cất lời.
Nhưng trong trướng đã vang lên tiếng người.
Là giọng Trưởng công chúa.
“Thủ phụ đại nhân, đêm nay chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng đi.”
Hoa trong tay An Trạng Nguyên rơi hết xuống đất, vỡ vụn một nơi.
--------------------------
Buổi chiều hôm ấy.
Công chúa Đông Ngô đột nhiên mở miệng trước mặt toàn triều, đề xuất muốn hòa thân cùng Tây Lăng, còn chỉ đích danh muốn An Trạng Nguyên làm phò mã.
Chúng thần nhốn nháo.
Thái hậu, tiểu hoàng đế, cả Thủ phụ đại nhân đều đồng ý.
Tất cả mọi người đều tán thành mối hôn sự này.
Trưởng công chúa mím môi nở nụ cười nhạt, nâng chén dạ quang, uống một ngụm rượu nho — chát chát, hơi chua.
Nàng lặng lẽ nhìn An Trạng Nguyên và công chúa Đông Ngô đứng kề bên nhau.
Thái hậu hỏi ý An Trạng Nguyên, nhưng hắn thất thần, nhìn chằm chằm xuống đất, như thể mất hồn.
Ngày hôm đó, yên ắng quá — yên đến mức vô vị. Phải có chút náo nhiệt, mới thêm phần thú vị.
Bất ngờ, Trưởng công chúa ném vỡ chén rượu, chất ngọc quang diễm đỏ tươi b.ắ.n tung tóe lên váy gấm màu chu sa của nàng — toàn là sắc đỏ, đỏ đến chói mắt, đỏ đến nhức nhối.
“Công chúa Đông Ngô, đổi người khác đi. An Trạng Nguyên và ta có tư tình. Hắn là người ta đã chọn làm phò mã.”
Cả đại điện rúng động, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Trưởng công chúa... ngay cả An Trạng Nguyên thanh cao khiết bạch cũng không buông tha — thật là quá đáng!
Trưởng công chúa chẳng buồn nhìn vẻ mặt ai, cả An Trạng Nguyên cũng không.
Nàng chỉ đang làm một việc — châm lửa cho pháo nổ, để lửa phừng phừng bốc lên, đốt cho Thái hậu, công chúa Đông Ngô phải nhảy dựng cả lên. Như vậy chuyến này nàng mới không phí công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-21.html.]
Thủ phụ đại nhân cũng sẽ nổi giận thôi — nổi giận vì nàng không ngoan ngoãn theo kế hoạch của hắn, sống yên ổn thêm vài năm rồi mới tính toán. Vậy thì tốt, hắn mà tức giận, chắc chắn đêm nay sẽ đến — hắn đến, đêm mới thật sự náo nhiệt.
Còn về An Trạng Nguyên — An Trạng Nguyên đã từ chối nàng, thì đừng trách nàng làm hắn thân bại danh liệt. Nàng không có được, người khác cũng đừng hòng.
Trưởng công chúa xách tà váy dài, cao ngạo rời khỏi hiện trường hỗn loạn.
Nàng đã hẹn Thủ phụ đại nhân tắm suối nước nóng, chẳng còn tâm trí đâu lo chuyện khác.
---------------------
Trời dần tối, hoàng hôn buông xuống.
Trưởng công chúa đang ngâm mình trong suối nước nóng bên vách núi.
Trên vách đá, trăng khuyết mờ nhạt như khói, gần như không thấy, sắc đêm tịch liêu lạnh lẽo.
Hơi nước bốc lên lượn lờ, phủ lấy thân hình nàng.
Nàng khoác một lớp lụa mỏng trắng như tuyết, từ eo trở xuống ngập trong nước, nửa thân trên tựa vào thành suối, hai tay đan vào nhau, chống lấy gương mặt mong manh. Nàng ngẩng đầu ngắm trăng, ngắm ánh trăng u ám, tàn úa kia.
Tựa như một hồn ma áo trắng.
Bên cạnh suối nước nóng là cánh rừng đen ngòm kéo dài không dứt.
Cuối cùng, nàng nghe thấy động tĩnh.
Là ai đến?
Trưởng công chúa quay đầu, cười tươi như hoa, đôi mắt lạnh như băng dưới làn nước chăm chú nhìn về phía người tới.
Là đám người từng đến sòng bạc kia.
Ánh mắt chúng dâm ô như súc sinh, nhìn chằm chằm vào dáng người yêu kiều dưới làn nước của Trưởng công chúa.
Nữ tử trong làn sóng nước — thân thể nàng còn trơn mềm hơn cả đậu hũ, trắng như tuyết.
Khiến người ta muốn nếm thử. Mỗi gã nam nhân đều muốn nếm thử.
Chúng là người La Sát thành, là những kẻ từng thoát khỏi lưỡi kiếm của Trưởng công chúa. Thái hậu giấu bọn chúng trong bóng tối, chỉ chờ ngày tái diễn vết xe đổ của quá khứ.
Năm đó, huynh đệ của chúng đã dùng ngân châm chích thuốc độc vào khuỷu tay Trưởng công chúa, đ.â.m ra từng lỗ m.á.u rỉ rả, để chất độc ngấm dần vào mạch m.á.u xanh của nàng, khiến nàng sinh ra dục vọng vô hạn.
Chúng xé bỏ y phục nàng, dưới ánh trăng đêm lạnh lẽo như hôm nay, thân thể trơn mịn như ngọc của nữ tử ấy hiện ra không sót chỗ nào.
Có kẻ đè lên đôi chân dài thon mảnh đang vùng vẫy, có kẻ cắn vào cổ nàng, người nữ tử bị chích thuốc, sẽ hóa thành kỹ nữ dâm loạn, chủ động bò lên mình nam nhân.
Nhưng vị Trưởng công chúa này, chỉ còn sót lại chút lý trí cuối cùng, liền nghiến răng giật lấy con d.a.o găm không biết của ai giắt bên hông, hung hăng đ.â.m mạnh vào đùi mình.
Máu trào ra từng dòng, y phục rách bươm, m.á.u đỏ tươi nồng nặc mùi tanh — vậy mà bọn chúng càng thêm điên cuồng.
Chỉ chút nữa thôi, là bọn chúng đã đạt được mục đích.
Gã râu xồm là kẻ đầu tiên bước vào suối nước nóng, từng bước tiến về phía Trưởng công chúa đang ở trong nước.
Giọng nói vọng ra như từ địa ngục:
“Trưởng công chúa, ngài không nhớ chúng ta, nhưng chúng ta thì nhớ rõ ngài. Ngực trái của ngài, có một nốt ruồi son.”
Trưởng công chúa không bỏ chạy, chỉ đứng yên tại chỗ, cười rợn người:
“Ta chỉ nhớ người chết, chứ sao nhớ được bọn súc sinh còn sống.”
Râu xồm đã đến sát bên nàng, đôi mắt hắn lóe lên ánh dâm cuồng điên.
Trong tay hắn là một cây ngân châm lạnh lẽo ánh sáng rợn người:
“Trưởng công chúa, còn nhớ mùi vị đó không?”
Trưởng công chúa không kháng cự, để mặc hắn thi châm, nhìn kim châm nhỏ xíu từng chút, từng chút đ.â.m vào da thịt nàng.
Trưởng công chúa không chớp mắt, khóe môi nhếch lên, mỉm cười hỏi:
“Các vị đại ca, hay là cho ta biết thẳng đi, chủ nhân của các ngươi là ai?”
“Trưởng công chúa, đã đến bước này mà ngài còn không biết à? Không phải Thái hậu thì còn ai vào đây?”
“Ồ, ta biết rồi.”
Dĩ nhiên là nàng biết — nhưng Kỳ Lâm Uyên lại không biết. Nàng cần để Kỳ Lâm Uyên nghĩ rằng ta vô tội.
Râu xồm bất ngờ bóp chặt mặt nàng, cái miệng hôi hám dí sát lại, định cắn nàng một phát.
Rồi hắn chết.
Trưởng công chúa từ khe đá suối rút ra con d.a.o đã giấu sẵn, một nhát đ.â.m thẳng vào tim phổi hắn.
Không chỉ có d.a.o của nàng, mà còn có kiếm từ trên không phóng tới — xuyên thẳng qua thân hắn.
Kỳ Lâm Uyên đã đến, những kẻ còn lại cũng lần lượt chết.
Máu nhuộm đỏ cả nước suối, Kỳ Lâm Uyên đưa tay bế Trưởng công chúa ướt sũng lên khỏi nước.
Lớp lụa trắng mỏng tang như sương trên người nàng, giờ đã đỏ như máu.
Hắn đưa tay gạt nước và m.á.u trên mặt nàng, khẽ nói:
“Xin lỗi, ta đến trễ rồi.”