Trưởng Công Chúa - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-06-26 12:11:15
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-----------------------
Hôm sau, Trưởng công chúa tỉnh dậy, thấy Kỳ Lâm Uyên đang đứng trong ánh bình minh, cúi người chỉnh triều phục.
Nàng không buồn để mắt đến hắn, quấn chăn quay mặt vào trong ngủ tiếp. Nhưng Kỳ Lâm Uyên không định để nàng ngủ yên.
Hắn bước đến giường, ôm cả người lẫn chăn nhấc lên.
Hắn thích bộ dạng nàng vừa tỉnh ngủ — khi ấy, nàng chưa kịp chán ghét hắn.
Hắn véo má nàng, cười khẽ:
“Dậy đi, giúp ta mặc y phục.”
Trưởng công chúa ôm chăn, nhoẻn miệng cười:
“Thủ phụ đại nhân, chàng tưởng mình là phò mã à?”
Sắc mặt Kỳ Lâm Uyên hơi sững lại, ánh mắt dịu xuống.
Rồi nghe thấy Trưởng công chúa bật cười như chuông bạc:
“Xin lỗi nhé, Thủ phụ đại nhân. Tuy ta không đòi hỏi cao ở phò mã, nhưng ít nhất… không thể có thê tử lẫn hài tử rồi, phải không?”
Mặt Thủ phụ đại nhân lập tức sầm lại.
“Câm miệng.” — Hắn mặt mày xám xịt, quát khẽ.
Trưởng công chúa chớp mắt, cười hồn nhiên:
“Ơ, con của ngài được mấy tháng rồi nhỉ? Nghe bảo hai người mới thành thân không lâu… chẳng lẽ… với Tào tiểu thư là ăn cơm trước kẻng…”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Nàng chưa nói hết đã bụm miệng lại, rồi lại phá lên cười:
“Thủ phụ đại nhân, tính tình xưa nay nóng vội mà.”
Thủ phụ đại nhân đập cửa bỏ đi.
Cuối cùng, Trưởng công chúa cũng đuổi được tai họa ấy đi.
Nàng bò dậy khỏi giường, chải đầu điểm phấn.
Nàng đang đợi An Trạng Nguyên hạ triều — nàng muốn đi gặp hắn.
--------------------
Trưởng công chúa không gặp được An Trạng Nguyên.
Không rõ nước Đông Ngô đang tính toán điều gì, lại phái đến một vị công chúa xinh đẹp, hoạt bát để cầu thân.
An Trạng Nguyên vì dung mạo đoan chính, cử chỉ nhã nhặn, bị lệnh triều đình tạm thời phái đi tiếp đón vị công chúa Đông Ngô ấy.
Nghe nói công chúa Đông Ngô không quen thổ nhưỡng, An Trạng Nguyên phải ngày đêm ở bên chăm sóc, ngay cả nhà cũng không được về.
Chẳng bao lâu sau, liền có lời đồn truyền ra: công chúa Đông Ngô đã để mắt đến An Trạng Nguyên, hai người đi đâu cũng có nhau, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
Trưởng công chúa gặp lại An Trạng Nguyên, là mười ngày sau.
Hôm ấy, hoàng thất và bá quan văn võ tề tựu nơi ngoại ô phía tây núi Tây Sơn, dự hội đá cầu, uống rượu xuân, đi săn.
Các đại thần đều đưa theo gia quyến cùng đến vui chơi, nghỉ trại qua đêm.
Người nào cũng sánh đôi.
Kỳ Lâm Uyên và thê tử ngồi chung một chỗ.
An Trạng Nguyên và công chúa Đông Ngô cùng xuất hiện.
Chỉ có Trưởng công chúa, ngồi trên đài cao, uống rượu một mình, nhìn trò đá cầu làm vui.
Chẳng bao lâu sau, An Trạng Nguyên xuống sân đá cầu, đá rất khá, bóng vào liên tiếp, khiến bao thiếu nữ bên dưới reo hò cổ vũ, vỗ tay cuồng nhiệt — người hò hét hăng say nhất không ai khác ngoài công chúa Đông Ngô, trông chẳng khác nào xem An Trạng Nguyên là phò mã của mình.
An Trạng Nguyên thắng trận, ánh mắt hướng về phía đài cao nơi Trưởng công chúa ngồi, song nàng lại đang cúi đầu uống rượu.
Hắn cứ ngỡ nàng thích đá cầu, nên mới xuống sân chơi cho nàng xem.
Mối tình đầu tuổi trẻ, ai mà không muốn được người trong lòng ban cho một ánh mắt tán thưởng?
Trưởng công chúa vùi đầu uống rượu một hồi, mới ngẩng lên nhìn về phía sân.
Công chúa Đông Ngô dường như đang lau mồ hôi cho An Trạng Nguyên, vẻ mặt rạng rỡ, hân hoan không giấu nổi.
An Trạng Nguyên quay lưng về phía nàng, nàng không trông thấy nét mặt của hắn.
Trưởng công chúa siết chặt chén ngọc trong tay, ánh mắt tối sầm.
An Trạng Nguyên quả là món ngon ai cũng muốn tranh.
Nàng từng nghĩ hắn biết giữ mình trong sạch, không dễ bị cám dỗ — nào ngờ chẳng qua chỉ là không hứng thú với ni cô, nhưng lại có hứng thú với công chúa. Miễn là công chúa, hắn đều có hứng thú?
Hắn có hứng thú với ai cũng chẳng can hệ gì đến nàng — nàng chỉ cần ngọc quyết của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-20.html.]
Trưởng công chúa giận đến tái cả mặt, tiện tay ném luôn chén rượu, tay xách váy, từ trên đài cao bước xuống mà chẳng buồn để ý bậc cấp.
Nàng muốn phá hắn và công chúa Đông Ngô.
Vị Trưởng công chúa vốn luôn kiêu sa cao quý, lại lảo đảo một bước, đ.â.m sầm vào người An Trạng Nguyên — may mà hắn tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ lấy nàng.
Trưởng công chúa thuận thế ngả vào lòng hắn, cả người mềm mại như rơi vào n.g.ự.c hắn.
Nàng dịu dàng lên tiếng:
“An Trạng Nguyên, hình như ta bị cảm nắng rồi… phiền ngươi, dìu ta một chút.”
An Trạng Nguyên đỡ lấy nàng, một tay vòng ngang eo, một tay giữ lấy cánh tay nàng, lo lắng hỏi nàng còn đứng vững được không.
Hắn còn lo hơn bất cứ ai.
Trưởng công chúa thở dài thườn thượt.
An Trạng Nguyên rối như tơ vò, chẳng kịp nói lời nào đã toan dìu nàng rời đi.
Hắn xem công chúa Đông Ngô như người vô hình.
Công chúa Đông Ngô tức đến trừng mắt, túm lấy tay áo hắn:
“An Trạng Nguyên, ngài còn phải đảm bảo an toàn cho ta mà, sao có thể nói đi là đi thế?”
Lúc này An Trạng Nguyên mới nhớ ra.
Trưởng công chúa thấy vậy, liền vội vã nâng tay ngọc, xoa xoa trán, than “ái chà” một tiếng, đôi mắt ướt át hé ra dưới bóng tay, liếc nhìn An Trạng Nguyên, vẻ mặt tỏ ra yếu ớt:
“An Trạng Nguyên, ngươi vẫn nên ở lại cùng công chúa Đông Ngô, giữ tròn bổn phận đi. Ta không sao đâu, tự đi được.”
Vừa nói, nàng vừa đẩy tay hắn ra, lảo đảo muốn tự bước đi.
An Trạng Nguyên không nói lời nào, tiến lên ôm ngang nàng lên rồi rảo bước đi thẳng.
Trưởng công chúa toại nguyện.
Nàng cố tình trước mặt công chúa Đông Ngô, vòng tay ôm cổ An Trạng Nguyên, mặt kề n.g.ự.c hắn, cọ nhẹ mấy cái, còn hướng về phía công chúa Đông Ngô làm mặt quỷ, ném lại một nụ cười đắc ý.
Công chúa Đông Ngô tức đến bật khóc, chạy đi mất.
An Trạng Nguyên đưa Trưởng công chúa về lều trại của nàng.
Hắn nhẹ nhàng, cẩn thận đặt nàng xuống giường.
Nào ngờ, Trưởng công chúa gan to tày trời, bỗng vòng tay ôm cổ hắn, kéo hắn ngã lên giường theo.
Nàng nắm lấy tay hắn, đặt lên người mình, ép hắn ôm lấy nàng.
Thân thể mềm mại, thơm tho nằm trọn dưới hắn.
Nàng chớp mắt dụ dỗ hắn.
Môi nàng thốt lời:
“An Trạng Nguyên, chàng còn thích ta không?”
An Trạng Nguyên nghẹn lời.
Nàng lập tức cau mày, vẻ mặt buồn bã:
“An Trạng Nguyên… chàng thay lòng rồi sao?”
Hắn hôn nàng.
Lời lẽ lúc này vô nghĩa.
Môi hắn nóng rực, đầy khao khát.
Nàng cũng khao khát đáp lại nụ hôn ấy.
Nàng bám lấy tay hắn, vươn người lên, muốn được gần gũi hơn nữa.
Hắn cách lớp áo mỏng, đỡ lấy lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong hơi thở hỗn loạn, Trưởng công chúa khẽ nói:
“An Trạng Nguyên… chúng ta kết minh đi.”
An Trạng Nguyên bỗng khựng lại.
Hắn cúi đầu nhìn nàng — gương mặt nàng ửng hồng, ánh mắt long lanh như nước nhìn hắn, lại nói:
“An Trạng Nguyên, chúng ta kết minh… được không?”
Hắn trầm giọng hỏi:
“Kết minh gì?”
Môi hắn vẫn dán vào môi nàng, mỗi lời hắn nói, môi nàng cũng run lên theo.
Trưởng công chúa l.i.ế.m nhẹ môi hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Chàng giúp ta làm việc, ta sẽ cùng … chàng.”