Trưởng Công Chúa - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-26 05:40:30
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái hậu vừa giận vừa sợ, toàn thân run lẩy bẩy, chỉ dám dỗ ngọt. Dù sao, chẳng ai đoán được tâm tư của một kẻ điên sẽ chuyển biến ra sao.
Trưởng công chúa ngoảnh đầu lại, gương mặt lộ nụ cười ngây thơ vô tội:
“Mẫu hậu, thần nữ không lấy Đông Ngô quốc chủ, thần nữ muốn… tự mình chọn phò mã.”
Thái hậu vội vàng đồng ý lia lịa. Trưởng công chúa sắc mặt hòa hoãn, ném mảnh sứ xuống đất, vui vẻ cười:
“Mẫu hậu, sống yên ổn ngày nào hay ngày nấy, gió yên sóng lặng chẳng phải tốt sao? Người à, cứ hay quên, rốt cuộc làm ầm lên thì ai cũng chẳng được gì cả. Kìa, đệ đệ tè ra quần rồi.”
Rời khỏi cung Thái hậu, ánh mặt trời gay gắt. Trưởng công chúa cúi đầu nhìn lòng bàn tay, vì khi nãy siết mạnh mảnh sứ nên da tay cũng bị đ.â.m rách. Nàng lấy khăn, nhẹ nhàng lau chùi, đau thì không đau, chỉ là… tâm tình chẳng được tốt lắm.
Trưởng công chúa có trăm nghìn cách để khiến bản thân vui vẻ.
Ví như… đi tìm người tình.
Nhưng tìm ai thì được đây?
Nàng bèn truyền kiệu đến vườn lê.
Trưởng công chúa cùng một tiểu sinh tuấn tú nghỉ ngơi trong phòng riêng.
Trong phòng vang vẳng tiếng người ca khúc dâm tình:
“Quay về bên giàn thược dược, tựa vào tảng đá hồ sơn. Cởi khuy áo, lỏng đai lưng, ống tay lướt nhẹ qua vành tai chàng, chỉ mong một đêm ấm áp dịu dàng…”
Chốc lát, chuông trong phòng vang lên, hạ nhân bưng chậu nước nóng đi vào. Một hồi sau, Trưởng công chúa bước ra, son môi đã phai, chỉ còn lại sắc nhàn nhạt.
Tâm trạng nàng vẫn không khá hơn, ghé qua cửa hàng gấm lụa, lại đi ra, theo sau là một đống lụa trắng.
Rồi nàng chợt nảy ý, đến thẳng phủ Tào tướng quân.
Tào phủ trên dưới như gặp đại địch.
Cảnh tượng Trưởng công chúa dùng rìu chẻ c.h.ế.t Tào đại công tử, vẫn như hiện về trước mắt.
Những ai từng thấy, từ đó đều sinh ám ảnh với sắc trắng và sắc đỏ. Đại công tử bị c.h.é.m nát như bãi máu, còn nàng — một thân bạch y hoen đỏ, dung nhan lại trắng hơn tuyết.
Khi ấy, nàng cầm rìu, mỉm cười thong dong:
“Hắn muốn cưỡng bức ta, ta chỉ là tự vệ chính đáng.”
Không chút hoảng loạn, nhưng ai tin lời nàng?
Hôm nay nàng lại đến, có ai không sợ?
Tào tướng quân vắng mặt, Trưởng công chúa nghênh ngang tiến vào, tìm đến tân nương của Kỳ Lâm Uyên – Tào Tịch Vụ.
Tịch Vụ đang ngồi bên ao cho cá ăn. Nàng cũng mặc một chiếc váy trắng, mày nhạt mắt nhạt, gương mặt thanh lặng.
Tựa một đóa thủy tiên – thanh khiết, đoan trang.
Chính là người mà Kỳ Lâm Uyên thương nhớ. Nhìn thì cũng xinh, nhưng nhạt nhẽo đến phát ngán.
Đáng tiếc, cái nhìn của nàng, không phải cái nhìn của hắn.
Sự xuất hiện của Trưởng công chúa khiến Tịch Vụ kinh hãi, suýt khóc.
Nàng không biết, Trưởng công chúa đã ngồi xuống cạnh, nhặt mồi cá từ tay nàng, thả xuống mặt nước. Từng vòng gợn sóng lan ra, từng tầng từng lớp tan vào làn nước.
Trưởng công chúa nghiêng đầu hỏi:
“Ngươi lạnh sao?”
Tịch Vụ lắc đầu, chẳng nói thành lời.
“Thế cớ gì lại run?”
Tịch Vụ cắn môi, giọng như muỗi kêu:
“Dân nữ… không có run...”
Trưởng công chúa bật cười khẽ:
“Ngươi sợ ta? Đừng lo, ta không động vào ngươi đâu. Hôm nay tới… là để tặng lễ vật.”
Dứt lời, nàng phất tay, thị tỳ đem đống lụa trắng đặt trước mặt Tịch Vụ. Trưởng công chúa nói tiếp:
“Ngươi mặc đồ trắng rất đẹp. Đây là ta chọn riêng. Ngày mai ngươi lấy lụa này, may váy cưới nhé?”
Tịch Vụ nhát gan vô cùng, ngất xỉu tại chỗ.
Suýt nữa… rơi xuống ao.
May mà Kỳ Lâm Uyên đến kịp, đưa tay đỡ lấy, bế ngang nàng lên. Tịch Vụ mềm oặt trong lòng hắn, bất tỉnh nhân sự.
Sắc mặt Kỳ Lâm Uyên lạnh băng, như muốn g.i.ế.c người.
Trưởng công chúa không chút hoang mang, nhìn ánh mắt như muốn bẻ cổ mình của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-2.html.]
“Thủ phụ đại nhân, bản cung vô tội.”
Ánh mắt nàng như gom hết nắng trời, lấp lánh không gì sánh nổi.
Người không rõ nàng, dễ bị đôi mắt ấy lừa.
Nhưng Kỳ Lâm Uyên thì rõ quá rồi.
Hắn lạnh giọng:
“Thẩm Gia Ý, cút cho ta.”
Trưởng công chúa vẫn cười tươi:
“Thủ phụ đại nhân, vừa rời giường đã trở mặt sao?”
Kỳ Lâm Uyên cười gằn:
“Nếu nàng nói thêm một lời, ta lập tức cho người ngưng thuốc của A Niên.”
Mặt nàng tái nhợt, trắng bệch.
Trưởng công chúa bị đuổi ra khỏi phủ, đống lụa trắng cũng bị quẳng theo nàng.
Nàng lại càng giận hơn, ngồi bệt trên bậc thềm, tiện tay ôm lấy đống lụa, giận dữ mà xé toạc từng tấm.
Cung điện rộng lớn, tịch mịch đến ghê người. Thoáng có cơn gió lướt qua song cửa, vang lên chút âm thanh lật phật.
Tựa hồ có người trèo cửa sổ mà vào.
Không phải đâu. Hôm nay là ngày thành thân của Kỳ Lâm Uyên, sao lại có ai trèo tường?
Trưởng công chúa tựa cằm lên cuốn sổ, ấn hằn cả nếp giấy, chìm trong suy tư.
Quyền thế của nàng, kỳ thực là quyền thế dưới cái bóng của Kỳ Lâm Uyên, danh bất chính, ngôn bất thuận.
Hắn vừa hôm qua đã đổi cả sổ sách Hoàng thương, mọi khoản dưới danh nàng, đều bị thay thế. Không còn ngân sách, tư binh của nàng cũng chẳng thể duy trì.
Hắn đang trừng phạt nàng. Là vì nàng bắt nạt tân nương của hắn? Hay là vì... nàng không còn sưởi giường cho hắn?
Nàng không đoán ra.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Trưởng công chúa đột ngột xông vào Kỳ phủ, khi ấy, Kỳ Lâm Uyên đang cùng tân nương chuẩn bị hành lễ phu thê.
Nàng đứng nơi cửa phủ đỏ thắm, nghiêng đầu trông vào. Hắn đang cười – má trái lún sâu một lúm đồng tiền. Nụ cười ấy... đã lâu lắm nàng chưa từng thấy lại.
Hắn vận hỷ phục đỏ như lửa.
“Sáng sủa như liễu tháng Ba, rạng rỡ như vầng mây sớm.”
Khiến người nhìn cũng phải động lòng.
Nhưng khi trông thấy nàng, nụ cười ấy liền tan trong gió. Tiếc thay, thật tiếc.
Kỳ Lâm Uyên như gặp đại địch, nhíu mày trầm giọng:
“Trưởng công chúa, nàng tới đây làm gì?”
Không chỉ mình hắn, người trong đường đường đại điện cũng biến sắc – cứ như giữa ban ngày ban mặt, có ác quỷ đột nhiên xuất hiện.
Nàng đứng đó, mà bên tai vang ong ong. Nàng với những người kia, tựa như không cùng một thế giới. Nơi đây tưng bừng hỷ khí, nhưng chẳng can hệ gì đến nàng.
Thật... lạc lõng.
Nàng chợt nhớ, thuở nhỏ, chính ở đây, nàng và Kỳ Lâm Uyên từng chơi trò thành thân.
Khi ấy hắn bé tẹo, kéo tay nàng, bảo:
“Gia Ý, nàng phải dập đầu với ta.”
Tiểu nha đầu Gia Ý bĩu môi, khoanh tay trước ngực:
“Sao ngươi không dập đầu với ta?”
Tiểu tử Kỳ Lâm Uyên véo má nàng, cười híp mắt:
“Chúng ta cùng dập đầu. Như thế là thành phu thê.”
“Phu thê để làm gì?”
“Ta là phu, nàng là thê. Tất cả đồ ăn ngon ta đều nhường nàng, đồ chơi hay cũng cho nàng. Ai dám bắt nạt nàng, ta sẽ đánh kẻ đó đi. Nếu không đánh nổi... ta sẽ cùng nàng bị đánh.”
Tiểu nha đầu rất vui, đưa tay chọt lúm đồng tiền trên má trái của hắn:
“Kỳ Lâm Uyên, nói rồi đấy nhé. Sau này ngươi phải làm tướng công của ta. Nếu ngươi dám lừa ta... ta sẽ g.i.ế.c ngươi.”
Trưởng công chúa cảm giác n.g.ự.c mình như bị gió luồn qua – là loại gió hỗn loạn, chẳng phân tây nam.