Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-06-26 12:10:38
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

--------------------------------

Trưởng công chúa lại mất vui.

Kỳ Lâm Uyên luôn khiến nàng nhớ mình nhơ nhuốc thế nào.

Nàng hất tay An Trạng Nguyên ra, lạnh lùng nói:

“Ta tự về cung. Ngươi đừng theo ta.”

Nếu An Trạng Nguyên biết nàng từng dan díu với Kỳ Lâm Uyên — một người nam nhân đã có thê tử — hắn còn có thể nói rằng nàng “không đến mức tệ” nữa sao?

Không thể nào.

Có lẽ An Trạng Nguyên cũng muốn thân thể nàng. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận một đóa hoa đã úa tàn.

Ngay cả ni cô ở Thủy Nguyệt Am, cũng còn trong sạch hơn nàng.

------------------------

Trưởng công chúa hoảng hốt chạy về cung.

Kỳ Lâm Uyên siết dây cương đến đỏ cả tay.

Hắn đã rất lâu rồi, không được thấy nụ cười như thiếu nữ mười sáu tuổi của Thẩm Gia Ý.

Hắn thấy rất rõ.

Không ai được phép cướp Thẩm Gia Ý khỏi tay hắn.

-----------------

Thủ phụ đại nhân… muốn g.i.ế.c An Trạng Nguyên.

-----------------

Thủ phụ đại nhân đến, mang theo khí thế cuồng nộ như sấm sét giáng trần.

Trưởng công chúa đang tẩy trang trước gương đồng, từ trong gương, nàng nhìn thấy Thủ phụ đại nhân phía sau.

Nàng vừa gỡ xuống cành hoa mơ còn đẫm nước mưa xuân trên tóc, lòng còn đang hân hoan.

Nhưng hình bóng Thủ phụ đại nhân trong gương, lập tức phá hỏng tâm tình ấy của nàng.

Trưởng công chúa khẽ nghiền nát cánh hoa trong lòng bàn tay, tùy ý ném xuống đất, rồi khẽ nhếch môi, nhìn vào gương, giọng nhẹ như tơ:

“Thủ phụ đại nhân thật dữ dằn, ta sợ đấy.”

Miệng nói sợ, nhưng ánh mắt lại chỉ là một nụ cười lạnh như băng.

Thủ phụ đại nhân đến là để chất vấn.

Nhưng Trưởng công chúa lại ra tay trước, khiến hắn trong khoảnh khắc nghẹn lời.

Nàng nói hắn hung dữ, hắn liền quay nhìn vào gương.

Trong gương, hắn sắc mặt dữ tợn, ánh mắt như muốn nuốt người.

Còn nàng thì sao? Ban đầu còn mỉm cười dịu dàng, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, nụ cười ấy liền hóa thành một nụ cười khinh miệt, lạnh lùng.

Lòng hắn chấn động — kể từ khi nào, bọn họ lại trở thành thế này? Chỉ còn đối đầu, lạnh nhạt, và hận thù.

Những lời chất vấn đang tới miệng, hắn nuốt ngược trở lại.

Thẩm Gia Ý từ nhỏ đã nhỏ mọn, hay thù dai.

Hắn không nên so đo với nàng, không nên đối xử với nàng dữ dằn như vậy.

Mọi thứ đổ vỡ… rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại.

Còn vị An Trạng Nguyên mà nàng lưu tâm kia?

Giết là xong.

Không ai được phép cắt đứt mối ràng buộc giữa họ.

Hắn nhẫn nhịn cơn giận, tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy nàng, gục đầu vào hõm cổ nàng.

Nơi xương quai xanh của nàng, vẫn vương mùi hương say lòng người.

Hắn khàn giọng nói:

“Thẩm Gia Ý, đừng thân mật với kẻ khác, nàng từng hứa với ta rồi.”

 

Trưởng công chúa đưa tay vuốt ve cánh tay hắn, đầu ngón tay mơn trớn trên hoa văn nổi được thêu chỉ vàng trên tay áo hắn, cười mị hoặc:

“Thủ phụ đại nhân, chàng nhớ nhầm rồi. Ta chỉ hứa… không ngủ với người khác thôi.”

Kỳ Lâm Uyên cụp mắt không nói, cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào hõm cổ nàng, để lại một dấu đỏ thẫm.

Tựa như dấu ấn, tuyên bố chủ quyền.

Thủ phụ đại nhân — lòng chiếm hữu quá mãnh liệt.

Trưởng công chúa nhìn hai người họ trong gương, ánh mắt thân mật, mà nụ cười nàng càng thêm lạnh lẽo.

Hắn bỗng nhiên nói:

“Thẩm Gia Ý, sinh thần của nàng sắp đến rồi.”

Nàng sinh vào mùa xuân — lúc hoa nở cỏ mọc, chim hót rộn ràng.

Nàng hững hờ rút chiếc trâm cuối cùng khỏi tóc, mái tóc đen mượt đổ xuống vai, nặng nề như muốn đè sập đôi vai mảnh mai kia.

Trên mặt nàng không có chút biểu cảm vui mừng nào.

Sinh thần, với nàng có ý nghĩa gì chứ?

Không ai từng mong đợi sự ra đời của nàng, cũng chẳng ai vì nàng mà vui mừng.

Trưởng công chúa khẽ cười lạnh:

“Ồ, thế sao? Thủ phụ đại nhân, có quà gì muốn tặng cho tình nhân này sao?”

“Có.”

Nàng thản nhiên:

“Ồ, là gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-19.html.]

Kỳ Lâm Uyên đáp:

“A Niên… sắp tỉnh rồi.”

Chiếc trâm trong tay Trưởng công chúa rơi xuống đất, nàng đứng sững tại chỗ rất lâu.

Tựa như người đang lần bước trong bóng tối bỗng thấy được ánh sáng, có được hy vọng, nhưng nhất thời không kịp thích ứng.

Một lúc sau, nàng hoảng hốt xoay người lại, hai tay siết chặt cánh tay Kỳ Lâm Uyên, siết đến đỏ cả lên.

Giọng nàng run run, cằm cũng khẽ run, môi nói không nên lời, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm hắn:

“Kỳ Lâm Uyên, ngươi đừng gạt ta…”

“Ta muốn gặp A Niên.”

Cánh tay bị nàng bấu đến đỏ bầm, nhưng hắn không thấy đau — bởi chỉ trong khoảnh khắc này, nàng mới hoàn toàn dựa vào hắn.

Chỉ cần A Niên còn nằm trong tay hắn, nàng sẽ không thể rời đi.

Chỉ cần A Niên tỉnh lại, là có thể lắp ghép lại tất cả thời khắc tươi đẹp khi họ chưa tan vỡ.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Mọi chuyện sẽ quay về như cũ.

Kỳ Lâm Uyên ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng:

“Được, ta đi cùng nàng.

La Sát thành là cơn ác mộng của nàng, cũng là ác mộng của hắn. Hắn không thể để nàng đi một mình.

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, để mặc hắn ôm vào lòng.

Nàng khẽ vùi mặt vào n.g.ự.c hắn — nhưng trong lòng, lại rõ ràng biết, hắn không hề tin tưởng nàng.

Hắn muốn cùng đi, chẳng qua là để canh chừng — để nàng không có cơ hội cứu A Niên.

Tỷ đệ họ… mãi mãi sẽ bị trói buộc bởi Kỳ Lâm Uyên.

Nàng lặng lẽ đưa ngón tay lên cổ tay hắn, cảm nhận mạch đập — vẫn mạnh mẽ, đều đặn.

Không đúng, thế này… không đúng, mặt nàng lập tức tái nhợt.

Kỳ Lâm Uyên phát hiện ra, ngón tay nàng đặt trên cổ tay hắn, đang lạnh lẽo, run rẩy.

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương nàng, nơi vẫn còn vương mùi hương hoa mơ.

Hắn nhìn hình bóng hai người trong gương — Trưởng công chúa trong vòng tay hắn, chưa từng ngừng nghĩ đến việc g.i.ế.c hắn.

Hắn làm đến chức Thủ phụ, nếu đến cả điểm ấy cũng không cảm nhận được, thì sớm đã c.h.ế.t không biết bao lần.

Nhưng hắn để nàng làm càn.

Từ lần đầu tiên nàng dùng hương, hắn đã phát hiện.

Trường Minh cung, tất cả đều là người của hắn — hắn muốn đổi thứ gì, dễ như trở bàn tay.

Chỉ có Trưởng công chúa vẫn ngây thơ nghĩ rằng, ở trong cung của mình là có thể kiểm soát tất cả.

Hắn không nỡ bóc trần nàng.

Thế nhưng… chính nàng lại tự mình xé rách tấm màn ấy.

Nàng nhẹ giọng hỏi:

“Thủ phụ đại nhân, là từ khi nào chàng phát hiện?”

Không cần nói rõ, vì cả hai đều hiểu.

Kỳ Lâm Uyên cúi đầu vuốt má nàng, hiếm khi dịu dàng:

“Lần đầu tiên đã phát hiện rồi.”

Trưởng công chúa cảm thấy nhục nhã tột cùng.

Kỳ Lâm Uyên luôn cao hơn nàng một bậc.

Nàng cắn môi căm hận, nhưng hắn lại ôm nàng đặt lên giường.

Kỳ Lâm Uyên, ngoài chuyện lên giường với nàng, còn biết làm gì nữa?

Hắn thậm chí còn muốn hôn nàng.

Nàng quay mặt đi, tránh né, giơ tay chắn giữa hai người.

Kỳ Lâm Uyên nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt u tối — Thẩm Gia Ý, càng ngày càng khác thường.

Nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt băng giá, rất nhanh liền hóa thành nét lả lơi như sóng nước mùa xuân.

Nàng khẽ nói:

“Thủ phụ đại nhân, ta mệt rồi… chỉ muốn ngủ thôi, không làm gì cả, được không?”

Nàng cười ngọt ngào, tay quàng cổ hắn, ra vẻ vô tội.

Yếu đuối, đôi khi còn hữu dụng hơn cả cứng rắn.

Trưởng công chúa hiểu điều đó quá rõ.

Kỳ Lâm Uyên chưa chắc đau lòng vì nàng, nhưng lại không chịu được nữ nhân làm nũng.

Hắn rút lui, nằm sang một bên, đưa tay ôm nàng vào lòng.

Cằm hắn đặt trên mái tóc nàng, tóc hai người quấn vào nhau.

Ngọn nến trong cung phập phồng rồi tắt lịm.

Trưởng công chúa nằm trong lòng Thủ phụ đại nhân, mở to mắt nghĩ: nàng nên làm gì tiếp theo đây?

Nàng đã thua rất nhiều ván, nhưng chưa hề nản lòng.

Nàng phải thừa nhận — một mình nàng, không g.i.ế.c nổi Kỳ Lâm Uyên.

Nàng cần kết minh.

Nàng muốn đánh cược, cược một lần — đặt toàn bộ cược vào An Trạng Nguyên.

Kế hoạch mới của nàng: cứu A Niên ra, liên minh với An Trạng Nguyên, đối phó Kỳ Lâm Uyên.

Nàng đang trầm tư thì nghe giọng nói âm trầm của Kỳ Lâm Uyên vang lên trên đầu:

“Ngoan, ngủ đi.”

Trưởng công chúa đành nhắm mắt lại.

Loading...