Trưởng Công Chúa - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-06-26 12:09:21
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn đã tự điều tra xác nhận những việc mà Trưởng công chúa bị đồn là g.i.ế.c người phạm tội.
Sự việc thứ nhất — mười tuổi g.i.ế.c c.h.ế.t cung nữ — bởi vì cung nữ đó định dìm c.h.ế.t đệ đệ của Trưởng công chúa, nên bị nàng phản sát.
Sự việc thứ hai — c.h.é.m c.h.ế.t nhi tử của Tào tướng quân — vì hắn nhốt Trưởng công chúa vào kho củi, mưu toan bất chính. Trong lúc giằng co, nàng vớ được d.a.o bổ củi, tự vệ phản kháng.
Sự việc thứ ba — Trưởng công chúa tàn sát cả một thành…
Người La Sát thành, đều là kẻ ác. Trưởng công chúa cùng đệ đệ từng bị giam giữ ở đó. Khi ấy nàng đã dắt theo đệ đệ trốn thoát, tìm đến một hộ dân cầu cứu, kết quả lại bị chính người đó giao nộp trở lại.
Người La Sát thành, dựa vào huyết thống tộc thị mà liên kết làm điều ác, không một ai sạch sẽ.
Sau khi thoát thân, Trưởng công chúa đoạt lấy lệnh bài chỉ huy của Kỳ Lâm Uyên, dẫn quân tàn sát cả thành.
Nhưng... ngay cả cuộc tàn sát ấy, nàng cũng vẫn chưa đủ tuyệt tình — nàng tha cho người già yếu, nữ tử, và trẻ nhỏ.
Còn về những lời đồn nuôi nam sủng này nọ, hắn cũng đã âm thầm tra xét — Trưởng công chúa thực ra chưa từng thật sự hoang dâm loạn hành.
An Trạng Nguyên đã biết hết thảy, chỉ trừ giao dịch quyền sắc giữa Trưởng công chúa và Thủ phụ đại nhân.
Trưởng công chúa... chẳng qua chỉ là từng bước qua bóng tối.
Không có gì quá đáng cả.
---------------------------
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Mưa đã tạnh. Ánh nắng mong manh rơi xuống mặt đất, đất ẩm sũng nước, liễu rũ ven đường ánh lên một màu xanh trong trẻo.
Một dải cầu vồng, nhàn nhạt vắt ngang chân trời.
Trưởng công chúa đã rất lâu không thấy cầu vồng. Dải cầu vồng rực rỡ, năm màu rạng rỡ ấy, nàng ngẩng mặt nhìn.
Dải cầu vồng xa tít tắp ấy khiến người ta phải ngẩng cổ mỏi nhừ, nhìn lâu, mắt cũng trở nên nhòe mỏi.
Rồi nàng nghe thấy giọng nói quả quyết của An Trạng Nguyên:
“Trưởng công chúa, người không tệ như miệng đời vẫn nói. Đổi lại là người khác, chưa chắc đã làm được tốt bằng người.”
Trưởng công chúa sững lại.
Bao năm qua, người người đều trách nàng kiêu căng ngang ngược, lòng dạ độc ác.
Chưa từng có ai nói, nàng... không đến mức tệ hại.
Nàng đã sớm thất vọng với thế gian này, ngay cả với chính bản thân. Nàng sống, đã chẳng còn là nàng, là một người thân thể chằng chịt vết thương, quen với việc bị vứt bỏ, thêm vài nhát d.a.o lén sau lưng cũng chẳng sao cả.
Nhưng nàng lại không thể chống đỡ nổi sự dịu dàng.
Sự dịu dàng ấy khiến nàng sinh lòng lưu luyến với nhân thế.
Nàng quay đầu nhìn hắn.
Hắn dịu dàng nhìn nàng.
Như ánh trăng non mới lên ở cuối dòng sông, như làn gió nhẹ không ngừng thổi qua đồng hoang vạn dặm.
Trưởng công chúa bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, muốn tự nhắc nhở mình: An Trạng Nguyên không đơn giản như vẻ bề ngoài. Hắn nói những lời như thế, có lẽ cũng là một cái bẫy dịu dàng.
Nàng đối phó với một Kỳ Lâm Uyên đã đủ mệt mỏi rồi, nào còn sức mà đấu với một An Trạng Nguyên?
Tất cả điều này đều đã vượt khỏi kế hoạch ban đầu của nàng.
Muốn có được An Trạng Nguyên, giờ đây, không còn dễ dàng nữa.
Nàng cần phải tỉnh táo — An Trạng Nguyên muốn gì? Muốn lấy được điều gì từ nàng?
Mưa đã tạnh, nàng phải đi rồi. Nàng cần suy nghĩ cẩn thận. Nên thẳng thắn ngửa bài với hắn, hay là...
Đang ngơ ngẩn xuất thần, nàng bước chân ra, suýt nữa dẫm trúng vũng nước. An Trạng Nguyên lập tức kéo nàng lại.
Nàng đang định ngẩng đầu quở trách hắn, mà hắn cũng vừa cúi đầu nhìn nàng. Hai người không cẩn thận, môi chạm vào nhau.
Trưởng công chúa không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Giữa một mái hiên trú mưa, sau cơn mưa vừa dứt — họ hôn nhau.
Ban đầu chỉ là chạm khẽ, nhưng ánh mắt An Trạng Nguyên liền trở nên sâu thẳm, mặt hắn cũng bắt đầu đỏ.
An Trạng Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, giữ nàng lại, không để nàng rời đi.
Hắn muốn gì?
Lẽ nào... hắn cũng giống như Kỳ Lâm Uyên, chỉ thèm khát thân thể nàng?
Trưởng công chúa bỗng thấy đầu óc trống rỗng. Nếu đúng là như vậy, thì còn dễ xử lý.
Giao dịch quyền sắc, không phải việc khó.
Nàng bị hôn đến nỗi n.g.ự.c phập phồng.
Hắn cũng thở dốc không thôi.
Trên n.g.ự.c hắn, tựa như có bầy bồ câu trắng đang vỗ cánh, từng đợt từng đợt, khiến tim nàng gần như muốn nhảy ra ngoài.
Tay hắn nóng rực, vụng về đặt lên phần eo nhỏ của nàng, chỉ là hoàn toàn không dám vượt quá ranh giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-18.html.]
Môi của Trưởng công chúa, thực sự quá mê người.
Hắn không nỡ buông ra.
Muốn đắm chìm mãi mãi.
Cuối cùng nàng cũng đẩy hắn ra, thẫn thờ chạm tay lên môi mình, tim đập loạn không ngừng.
Nàng phải về cung.
Nhưng An Trạng Nguyên nói, đường toàn là vũng bùn, giày nàng sẽ bị bẩn, hắn cõng nàng.
Trưởng công chúa phát hiện, trước mặt nàng, An Trạng Nguyên đã trở nên gan dạ hơn rất nhiều.
Hắn không còn e thẹn, rụt rè nữa. Từ sau nụ hôn ở Thủy Nguyệt Am, dường như… hắn đã thay đổi.
Tựa như một người nắm quyền chủ động.
Trưởng công chúa cảm thấy, có lẽ nàng đã bị hắn lừa rồi — vị An Trạng Nguyên này, vốn dĩ là như bây giờ.
------------------------------
An Trạng Nguyên cõng Trưởng công chúa đi, cẩn thận tránh từng vũng nước, bước đi trúc trắc.
Trưởng công chúa dụi mặt vào vai hắn, khẽ hỏi:
“Ta nặng lắm không?”
An Trạng Nguyên đáp:
“Còn ăn thêm được nữa.”
Trưởng công chúa lén bật cười. Họ đi ngang qua một cây liễu, vài cành rủ xuống, nàng ngồi trên lưng An Trạng Nguyên mà hái mấy lá non. Lại đi qua một gốc mơ, nàng tiện tay ngắt một nắm hoa, đi nửa đường, trong tay nàng đã nắm đầy lá non và hoa xuân.
Nàng len lén gài lá liễu vào tóc An Trạng Nguyên, còn cài những bông hoa xinh xắn sau tai mình.
Có người đang nhóm lò đất ven đường, bán khoai nướng. Gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi thơm.
Trưởng công chúa ngửi thấy, vỗ vai hắn:
“An Trạng Nguyên, ta muốn ăn khoai nướng.”
An Trạng Nguyên nói:
“Được.”
---------------------
Họ ngồi ven đường ăn khoai nướng, mặt và tay đều lấm lem tro bụi.
Trưởng công chúa ăn rất chuyên tâm, vừa ăn vừa l.i.ế.m đầu ngón tay.
An Trạng Nguyên thì ăn không chuyên tâm lắm, bận rộn bóc vỏ, bận rộn lau mặt, lau khóe môi, lau đầu ngón tay cho nàng.
Trưởng công chúa ăn rất thỏa mãn, tâm tình cũng dịu đi đôi chút.
Nàng mắt sáng rỡ nhìn An Trạng Nguyên — hắn ăn chậm rãi, thong thả, khiến người nhìn cũng thấy thích mắt.
Á, khóe môi của An Trạng Nguyên cũng dính tro kìa — Trưởng công chúa mỉm cười, đưa đầu ngón tay ra, muốn lau giúp hắn.
Bỗng một tiếng vó ngựa cuống cuồng vang lên, An Trạng Nguyên lập tức ôm nàng tránh sang một bên.
Trưởng công chúa vừa trấn định lại, đang định lên tiếng, thì chợt nghe thấy giọng Kỳ Lâm Uyên vang lên từ không xa:
“Trưởng công chúa và An Trạng Nguyên thật là nhàn rỗi.”
Nàng nhìn sang.
Kỳ Lâm Uyên cưỡi bạch mã, cao cao tại thượng nhìn xuống.
Ánh nắng chiếu rọi, nhưng ánh mắt hắn lạnh băng như lưỡi dao, găm thẳng vào nàng, như muốn lăng trì nàng thành vạn mảnh.
Hắn đang cảnh cáo nàng.
Trưởng công chúa đang vui liền lạnh đi. Nàng gượng cười:
“Thủ phụ đại nhân cũng rảnh quá nhỉ? Hôm nay nghỉ ngơi, không ở bên phu nhân sao? Ta nghe nói nữ tử mang thai rất nhạy cảm, cần người bên cạnh.”
Mặt Kỳ Lâm Uyên lạnh đến dọa người.
------------------------
An Trạng Nguyên không biết những giao dịch ngầm giữa Trưởng công chúa và Thủ phụ đại nhân.
Hắn chỉ biết, trong triều đình, hai người họ như nước với lửa.
Hắn mơ hồ cảm ra — Trưởng công chúa không vui khi gặp Kỳ Lâm Uyên.
Hắn bước tới đứng chắn trước nàng, tư thế bảo vệ rất rõ ràng.
An Trạng Nguyên mỉm cười với Thủ phụ đại nhân:
“Thủ phụ đại nhân, chúng ta còn có việc, xin cáo từ.”
Nói xong, An Trạng Nguyên nắm tay Trưởng công chúa rời đi. Tay nàng đã lạnh toát từ lúc nào.
An Trạng Nguyên lặng lẽ xoa tay nàng, hy vọng có thể giúp nàng ấm hơn một chút.