Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-06-26 12:08:21
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưởng công chúa vô cùng kinh ngạc.

Cả đám người lạ bị tống cổ khỏi sòng.

Quản sự và tiểu nhị vừa lau mồ hôi vừa cảm tạ An Trạng Nguyên, hỏi hắn học đâu ra tài lắc xúc xắc kỳ diệu thế, vừa nghe được, lại vừa đánh lừa được người khác.

An Trạng Nguyên cười nói:

“Hồi nhỏ không hiểu chuyện, ham chơi mà luyện ra thôi.”

An Trạng Nguyên không nói dối — người An gia làm gì cũng chuyên tâm, đã thích thì phải làm tới nơi tới chốn.

Hồi nhỏ hắn thật sự nghịch ngợm, gì cũng chơi, gì cũng rành.

À, tất nhiên, với những gì không hứng thú, thì chẳng biết tẹo nào — như lần trúng “tình dược” ở Thủy Nguyệt Am ấy, là vì không hiểu về xuân dược.

Trưởng công chúa vẫn ngồi yên, một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn An Trạng Nguyên.

An Trạng Nguyên cũng nhìn nàng — lúc này, hắn đang cười với nàng — một nụ cười thuần khiết, trong sáng.

Vừa nãy hắn quay lưng về phía nàng, nàng không thấy được biểu cảm lúc hắn đánh bạc, chắc chắn không giống bây giờ.

Trưởng công chúa chớp mắt, bình thản nói:

“An Trạng Nguyên, làm tốt lắm. Ngươi có thể đưa ra một yêu cầu với ta.”

An Trạng Nguyên hỏi:

“Gì cũng được sao?”

Trưởng công chúa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nghi ngờ hắn sắp đưa ra yêu cầu quá đáng.

Nhưng lời đã nói ra, nước đổ khó hốt.

Trưởng công chúa trịnh trọng gật đầu.

An Trạng Nguyên thong thả, bình thản nói:

“Trưởng công chúa, phong tỏa sòng bạc đi.”

Nàng suýt nữa ném luôn chén xúc xắc vào mặt hắn!

Tức đến hộc máu!

Cái tên An Trạng Nguyên này — !

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Không thể nào!”

Trưởng công chúa tức đến nỗi liễu mày dựng đứng.

Hắn căn bản — chưa từng từ bỏ nguyên tắc và giới hạn của mình.

Chưa từng quên sách thánh hiền của hắn.

An Trạng Nguyên hỏi nàng:

“Vừa nãy thua bạc, ngài có buồn không?”

Trưởng công chúa liếc xéo hắn — lời thừa đấy à?

An Trạng Nguyên vô tội đáp:

“Vậy... ngài cũng biết khó chịu mà, người khác vào sòng bạc thua cũng sẽ thấy khó chịu thôi.”

Trưởng công chúa không thèm để ý tới hắn nữa.

Nàng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

An Trạng Nguyên chẳng có chút nhạy bén gì, cũng đi theo ra luôn.

 

------------------

Bất chợt, một trận mưa xuân đổ xuống.

Trưởng công chúa và An Trạng Nguyên bị mắc kẹt lại.

Hai người cùng tránh mưa dưới mái hiên.

Trưởng công chúa đứng ở góc trái, An Trạng Nguyên đứng ở góc phải.

An Trạng Nguyên nhấc chân định bước đến cạnh nàng, Trưởng công chúa cảm giác được, liếc qua một cái, ánh mắt lạnh lẽo quét tới.

Người ngoài muốn chiếm lấy sòng bạc, còn hắn thì muốn trực tiếp xóa sổ cả sòng bạc.

Nàng trừng mắt cảnh cáo: Không được lại gần.

Nhưng vô ích, An Trạng Nguyên vẫn từng bước đi đến bên nàng.

Hắn hỏi: “Có lạnh không?”

Trưởng công chúa khản giọng liếc nhìn hắn một cái.

Hắn không đợi nàng đáp, liền tự mình cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai nàng.

Rõ ràng là một việc thân mật, hắn lại làm như chuyện đương nhiên.

Chỉ là sợ nàng dính mưa mà cảm lạnh, thấy cần khoác thêm áo cho nàng, chỉ vậy mà thôi.

Nàng như bị mùi hương thanh mát của trúc xanh bao phủ lấy.

Một loại mùi hương yên bình, ấm áp, khiến người ta vững lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-17.html.]

Cơ thể nàng ấm lên một chút, không còn lạnh như trước.

Trưởng công chúa khẽ thở dài, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn hoa văn anh đào đỏ trên mũi giày thêu.

Trong lòng nàng, có quá nhiều nghi hoặc và ngờ vực.

Trước ngày hôm nay, nàng vẫn nghĩ An Trạng Nguyên chỉ là một tên thư sinh mọt sách, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến nàng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

An Trạng Nguyên, thực sự chỉ đơn giản vậy sao?

Thực sự chỉ là một trạng nguyên lang mặt đỏ tim thuần, hay là còn có điều gì khác?

Trưởng công chúa không thể không nghĩ — liệu hắn có âm mưu gì?

Nàng muốn tiếp cận hắn để lấy Long Tường quân, còn hắn thì sao, hắn tiếp cận nàng để lấy cái gì?

Một thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt như hắn, sao lại có thể ứng biến linh hoạt như vậy?

Kỳ thực, bọn họ cũng mới chỉ gặp nhau mấy lần. Hắn nói yêu nàng, muốn chịu trách nhiệm vì nàng, làm sao có thể?

Không thể nào! Thế gian này không có chuyện yêu một người vô duyên vô cớ, không thể nào.

Ngay cả những người lớn lên cùng nàng, trong lòng họ còn có tâm tư riêng, huống chi là một người mới quen chẳng bao lâu.

Từng hạt mưa tí tách rơi xuống mái ngói đỏ, tụ thành chuỗi nước từ mái hiên đổ ào xuống.

Nàng không rõ, người đang đứng bên cạnh mình, rốt cuộc là ai.

Gần đây, nàng dường như có chút buông lỏng, sau khi An Trạng Nguyên xuất hiện, nàng có vẻ đã bị sự dịu dàng của hắn làm mờ mắt.

Ngoài An Trạng Nguyên ra, còn có đám người lạ kia, các ni cô ở Thủy Nguyệt Am, bọn họ đều là người của ai?

Nàng bất giác cảm thấy hoảng sợ.

Ánh mắt của đám người lạ đó khiến nàng khiếp đảm, gợi lại những hồi ức đáng sợ ở La Sát thành, những ánh mắt bẩn thỉu, dâm tà.

Nhưng nàng đã g.i.ế.c sạch đám người đó rồi, không thể còn sống.

Còn về đám ni cô ở Thủy Nguyệt Am, là ai phái tới? Tranh giành An Trạng Nguyên, là Kỳ gia sao? Kỳ Lâm Uyên? Thái hậu? Hay là… chính An Trạng Nguyên tự biên tự diễn để gạt nàng?

Mưa càng lúc càng nặng hạt, mặt đất mù mịt hơi nước, khiến người ta không trông rõ lối đi.

Nàng cứ thế nghĩ đi nghĩ lại những âm mưu trong lòng, còn An Trạng Nguyên thì chỉ yên lặng đứng bên cạnh nàng, lặng lẽ bầu bạn.

Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, bỗng quay sang mỉm cười hỏi hắn:

“An Trạng Nguyên, sao ngươi lại thích ta?”

An Trạng Nguyên yên lặng nhìn nàng.

------------------

Hắn nghiêm túc trầm ngâm, gương mặt cũng mờ mờ trong màn mưa, đôi mắt như sơn thủy ôn nhu lặng phủ trong sương khói.

Có những người, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết — đời này chỉ có thể là nàng.

Tựa như một hạt giống bén rễ trong tim, rồi lớn thành một cây đại thụ che trời.

Đúng vậy, có khi lại vô lý như thế.

Nhưng biết lấy lý do nào để nói ra đây?

Xinh đẹp? Thông minh? Lương thiện? Hiền thục?...

Thế gian có bao nhiêu mỹ đức của nữ nhân, Trưởng công chúa chưa chắc đã có, nhưng cũng chưa chắc là không có.

Hắn thật sự nghĩ không ra lời nào để trả lời.

Trên đời có rất nhiều chuyện — vốn dĩ không có đáp án.

Hắn chỉ nghe theo lòng mình. Đã xác định là nàng, thì nhất định một lòng một dạ mà gìn giữ, mà bảo vệ.

Hắn không thể trả lời nàng, vì nói ra chắc chắn sẽ bị Trưởng công chúa cười nhạo.

Trưởng công chúa khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại pha chút thê lương.

“Chẳng lẽ… là vì ta đẹp sao? Hay vì ngươi thấy ta tắm, chúng ta đã hôn nhau, nên ngươi muốn chịu trách nhiệm?”

Hắn hơi nhíu mày.

Nàng bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng, thì thầm nói:

“Ngươi xem, ngươi ngay cả thích ta vì điều gì cũng không nói ra được, lại còn muốn chịu trách nhiệm… Chẳng lẽ ngươi thật sự thích loại xà yêu mỹ nhân như ta? Ngươi đến Vĩnh An cũng hơn một tháng rồi, chắc cũng nghe được mấy chuyện về ta chứ? Trưởng công chúa, mười tuổi dìm c.h.ế.t cung nữ, mười hai tuổi chẻ đôi nhi tử tướng quốc…”

An Trạng Nguyên — người vốn luôn ôn tồn, nho nhã — lần đầu tiên chủ động cắt ngang lời nàng:

“Ta chưa bao giờ tin vào lời đồn.”

Thế gian này, lời đồn là đáng sợ nhất.

Người đời mù quáng, chưa kịp xác minh đã tin. Người khác nói, liền tin. Càng giật gân, càng dễ khiến người ta tin là thật.

Cuộc sống quá nhàm chán, nên lời đồn thổi phóng đại mới khiến thế gian có chút sắc màu.

Sự thật thì chẳng ai tò mò, chẳng ai muốn biết.

Mỗi một kẻ tung tin đồn, đều không nghĩ rằng mình có tội.

Bởi vì nhân vật chính bị vu oan trong lời đồn không phải là họ, nỗi đau không rơi trên người họ, nên họ không thể thấu cảm.

An Trạng Nguyên có nguyên tắc riêng của mình — không nghe tin đồn, không tin tin đồn.

 

Loading...