Trưởng Công Chúa - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-06-26 12:07:11
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng nhẹ đá một viên sỏi nhỏ dưới chân.
Nguyện ý hay không, vốn là một lựa chọn hai chiều, thế mà hắn nói vậy, lại làm nàng rơi vào thế không thể từ chối — nguyện ý thì là với hắn, không nguyện ý thì cũng vẫn là chờ hắn.
Vị An Trạng Nguyên này, một khi đã quyết điều gì, quả thực rất kiên định.
Đến khi nàng nhận ra, đã đứng trước cửa An phủ.
Trước cửa vài cây trúc xanh thanh thoát, mấy con tuần lộc tuyết nằm phơi nắng, một con hạc trắng lim dim gắp lông, còn có một bé gái khoảng năm sáu tuổi, cột hai búi tóc nhỏ, ôm cổ một con hươu nhỏ, cười khúc khích nói chuyện với nó.
Theo tin tình báo của Trưởng công chúa, con nhóc ngốc nghếch này, chính là muội muội của An Trạng Nguyên.
Nói chuyện với con hươu... Đúng là y như ca ca nó, ngốc như nhau.
Trưởng công chúa sờ mặt mình, gắng thu lại vẻ mặt cau có, chỉnh lại cổ áo đang hơi xộc xệch, bước lên trước, cố gắng để giọng nói ôn hòa hơn một chút — dù sao, nàng cũng không muốn dọa trẻ con khóc.
Trẻ con khóc thật sự rất phiền, khó dỗ lắm. A Niên chính là một kẻ thích khóc.
“Ê, tiểu nha đầu, ca ca muội có ở nhà không?”
An tiểu muội cùng con hươu nhỏ cùng ngẩng mặt, dưới nắng xuân nhìn Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa không ngờ được — có một ngày nàng lại như thế này.
Tính khí tốt.
An tiểu muội như cơn gió nhỏ nhào tới, ôm lấy đùi nàng, hân hoan vẫy tay, miệng hét toáng lên:
“Tiên nữ tỷ tỷ, muội cuối cùng cũng gặp tỷ rồi!”
Trưởng công chúa muốn gỡ bàn tay béo tròn và khuôn mặt mềm mại của con bé khỏi đùi mình.
Nhưng con nhóc ấy mở to mắt tròn xoe, trong sáng y như mắt nai — vô tội và thuần khiết đến đáng thương.
Ánh mắt hai huynh muội này thật giống nhau, trong vắt như suối đầu nguồn.
Trưởng công chúa kìm lại ý muốn động thủ, giọng cứng ngắc:
“Tiểu nha đầu, nói bậy cái gì đó?”
An tiểu muội dụi mặt vào xiêm y nàng, mềm nhũn nói:
“Muội không nói bậy đâu, muội thấy tỷ trong tranh của ca ca.”
An Trạng Nguyên xuất hiện.
Hắn ngượng ngùng ôm lấy An tiểu muội, quay sang Trưởng công chúa, cười rạng rỡ:
“Trưởng công chúa, tìm ta sao?”
Nụ cười ấy không chút che giấu, còn rực rỡ hơn cả mây trắng trên trời.
Trưởng công chúa vừa vuốt áo, vừa cố gắng khiến giọng mình trở nên cao quý lạnh nhạt:
“Đi với ta một chuyến.”
An Trạng Nguyên không nói hai lời, lập tức theo nàng đi.
Trước khi đi, An tiểu muội chạy lại, nhét một viên kẹo vào tay Trưởng công chúa, cười tít mắt:
“Tiên nữ tỷ tỷ, muội mời tỷ ăn kẹo!”
Trong tay Trưởng công chúa là viên kẹo, như thể đang cầm củ khoai nóng bỏng tay.
Nàng sợ nhất, chính là sự dịu dàng bất ngờ như thế này.
Nàng lén liếc sang An Trạng Nguyên, nhìn nghiêng, mũi cao, môi hồng nhẹ, ánh mắt lúc nào cũng long lanh như có dòng nước trong.
Lúc này nàng mới thật sự nghĩ:
An Trạng Nguyên này, đúng là có một gương mặt đẹp.
Cả hai cùng đến sòng bạc.
Đến lúc này, An Trạng Nguyên mới biết nhiệm vụ của mình, có chút khó xử, hắn không muốn đánh bạc.
An Trạng Nguyên xưa nay luôn có nguyên tắc và giới hạn của mình.
Trưởng công chúa lại nổi giận với hắn rồi.
Dù gì nàng cũng chẳng tin hắn thực sự làm được.
Nàng căn bản không tin nổi tên mọt sách này.
Nhưng vẫn cứ tức giận.
An Trạng Nguyên có chút không vui, bọn tiểu nhị cũng bối rối, còn quản sự thì rối như tơ vò.
Ồn ào náo loạn, đám người lạ kia lại đến nữa.
Trưởng công chúa đành tự mình ra trận, nàng không tin tà!
Nàng xắn tay áo lên một nửa, lộ ra cánh tay trắng nõn nõn.
Hôm nay vội ra ngoài, nàng quên trang điểm, khí thế có phần kém đi, nơi khuỷu tay có mấy nốt đỏ nhỏ nhạt nhòa hiện ra.
Tên thủ lĩnh là một gã râu xồm, đôi mắt tam giác đục ngầu của hắn dán chặt vào cánh tay lộ ra của Trưởng công chúa, ánh mắt đầy dục vọng bẩn thỉu.
Trưởng công chúa đứng thẳng người, khẽ lắc lắc cái chén xúc xắc trong tay, đợi mở chén, nàng cong môi cười nhạt:
“Chư vị, mời.”
Râu xồm đặt cược, ánh mắt tam giác vẫn hau háu dán vào cánh tay nàng.
Không ngoài dự đoán — hắn thắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-16.html.]
Trưởng công chúa mất đi một nửa số tiền, chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.
Con bạc có thể ngừng chơi, bỏ đi là xong.
Nhưng chủ sòng, không thể nói không chơi nữa.
Giờ thì làm sao?
Trên trán Trưởng công chúa rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Sau lưng đám người kia rốt cuộc là ai?
Không thể là người của Thủ phụ — nếu là hắn, hắn sẽ dùng phương pháp trực tiếp thô bạo, chứ chẳng vòng vèo kiểu này.
Là kẻ thù cũ nào của nàng?
Trông thì giống một lũ lục lâm thảo khấu, liều mạng cướp bóc.
Bỗng nàng rùng mình lạnh gáy.
Tên râu xồm thấy nàng chần chừ không động thủ, liền cười khiêu khích:
“Trưởng công chúa sao rồi? Sòng bạc của ngài không mở nữa à?”
Râu của hắn rung rung theo tiếng cười, trông như con quạ già vỗ cánh.
Mùi tỏi từ miệng hắn xộc thẳng vào mũi — buồn nôn, xộc đến đau cả đầu.
Sắc mặt Trưởng công chúa tái nhợt, dần trầm xuống, chậm rãi đưa tay che lên chén xúc xắc.
Nàng nâng chén lên, tay khẽ lắc, xúc xắc va vào thành chén kêu leng keng, như chuông thúc tử.
Lắc xong, nàng siết c.h.ặ.t t.a.y giữ cái chuông vàng trên chén xúc xắc — nàng không sợ thua, chỉ sợ thua mãi không dứt.
Tên râu xồm lại đặt cược. Nếu lần này thua, thì số tiền mặt nàng có sẽ cạn sạch.
Hắn nhe răng cười, để lộ hàm răng vàng khè:
“Trưởng công chúa, mở chén đi nào.”
Trưởng công chúa không nhúc nhích.
“Trưởng công chúa mỏi tay rồi à? Để tại hạ giúp một tay nhé.”
Tên râu xồm càng lúc càng lớn gan, thò tay qua định sờ vào tay nàng.
Chưa kịp ra tay, Trưởng công chúa đã nghe thấy giọng nói ôn hòa dịu dàng vang lên:
“Chơi thế này... có gì vui đâu?”
An Trạng Nguyên xuất hiện, bất ngờ giữ lấy tay tên râu xồm, đứng chắn trước mặt Trưởng công chúa.
Hắn chỉ nhẹ nhàng bóp một cái, rồi hất ra — sắc mặt tên râu xồm lập tức thay đổi.
Những người khác phía sau cũng đều biến sắc.
Chỉ là một nho sinh gầy yếu mà thôi, dùng sức mạnh gì mà khiến lão đại của họ biến sắc?
An Trạng Nguyên đứng chắn ngay tầm nhìn của Trưởng công chúa, nàng không thấy được vẻ mặt biến dạng của tên râu xồm.
Chỉ thấy hắn đứng ra, trong lòng có chút nghi hoặc, lại thêm thất vọng.
Đám người kia, An Trạng Nguyên làm sao đối phó nổi?
Nhưng hình như An Trạng Nguyên quên luôn sách thánh hiền, lại đưa tay định lấy chén xúc xắc trong tay nàng.
Trưởng công chúa siết rất chặt, nàng trầm giọng:
“Không cần, ta tự làm được.”
Nhưng An Trạng Nguyên lại còn cố chấp hơn cả nàng, hắn quay mặt sang, mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói:
“Tin ta.”
Lời hắn nói, mang theo một lực lượng kiên định, khiến người ta không thể từ chối, cũng không thể không tin.
Nàng dứt khoát buông tay, phó mặc cho hắn.
An Trạng Nguyên bình thản lắc xúc xắc, nụ cười trên mặt như gió xuân ấm áp.
“Cược lớn chút đi. Mấy ngày nay các vị thắng không ít, gom tất cả đặt một ván, thế nào?”
Lời hắn như một tia lửa châm ngòi pháo.
Tên râu xồm vừa nãy mất mặt, giờ muốn lấy lại danh dự, lập tức đập đùi:
“Được!”
Bọn tiểu nhị sòng bạc nhao nhao hoảng hốt, hô to:
“Điên rồi à?”
Một quản sự vội vàng kéo tay Trưởng công chúa, khuyên nhủ:
“Không được...”
Chưa kịp nói hết câu, Trưởng công chúa đã lạnh lùng cắt lời:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Chút tiền ấy, ta còn sợ thua không nổi sao?”
Nói rồi, nàng yên lặng ngồi thẳng, ngồi phía sau An Trạng Nguyên.
Một khi đã quyết định tin hắn, thì nàng sẵn sàng gánh vác hậu quả.
Dù sao trong tình thế này, thua kiểu co rúm thì thua đã đành, chi bằng đánh một trận rực rỡ, dẫu có thua cũng giữ lại tôn nghiêm — đó là tàn dư kiêu hãnh cuối cùng của nàng.
Tên râu xồm không chút do dự đặt hết cược, không chỉ là tiền thắng được, mà cả vốn mang theo cũng dốc sạch.
An Trạng Nguyên mở chén — tên râu xồm ngã nhào khỏi ghế!