Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-06-26 12:04:26
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn vừa tiếp nhận Cửu Thống quân ti, chỉ cần đứng vững một thời gian, chẳng mấy chốc… hắn sẽ có thể cho nàng một lời hứa chân thành.

Có lẽ vì cảm thấy hy vọng đã gần kề, hắn buông lỏng cảnh giác, muốn tháo xuống chiếc mặt nạ vẫn đeo, muốn thật lòng ngồi lại cùng nàng một lúc, nói với nàng vài câu dịu dàng.

Hắn nhẫn nhịn nỗi không vui, trầm giọng:

“Ta chỉ là... không muốn nàng nói bậy. Không có nghĩa là... không muốn nàng nói chuyện…”

Cuối cùng, giọng lại bất lực như thể hắn mới là kẻ đang bị ức hiếp.

Nàng nhún vai, cười khẽ:

“Nói hay không có gì quan trọng đâu. Tình nhân thì có phải để nói chuyện hay ăn cơm đâu. Thủ phụ đại nhân cứ từ từ dùng bữa, ta đi tắm trước. Ngài ăn xong thì mau lên giường, cho sớm mà nghỉ.”

Nàng đá nhẹ cái ghế, thong thả đứng dậy, xoay người định đi.

Kỳ Lâm Uyên giận đến mặt trắng bệch, bật dậy, ba bước gộp làm hai, giữ chặt lấy cổ tay nàng.

“Thẩm Gia Ý, nàng đang làm nhục ai đấy?”

Đôi mắt nàng lạnh buốt nhưng vẫn mỉm cười, cất giọng giả vờ nhẹ nhàng mà đầy châm chọc:

“Thủ phụ đại nhân, ta với ngài, không phải chỉ là lên giường thôi sao?”

“Câm miệng đi, Thẩm Gia Ý!”

Hắn hận không thể lấy tay bịt chặt cái miệng ngông cuồng ấy lại.

Nhưng nàng lại càng nói thêm, bật cười khe khẽ:

“Sao vậy, Thủ phụ đại nhân? Người hèn mọn là ta, chứ đâu phải ngài. Chẳng lẽ... Thủ phụ đại nhân muốn có màn dạo đầu? Ăn một bữa cơm, cùng tắm một chầu? Không phải không được đâu, chỉ là ta thấy — không cần thiết. Vào thẳng chủ đề thì tốt hơn. Ngài còn có thể sớm về bồi tiếp phu nhân nữa đấy, Thủ phụ đại nhân, ngài nói có phải không?”

Hắn siết tay đến mức cổ tay nàng đỏ ửng, chính mình cũng đỏ hốc mắt. Đuôi mắt đỏ hồng, ướt át như nước sắp trào ra.

“Thẩm Gia Ý, nàng có hận ta, cũng đừng tự làm nhục bản thân như thế!”

Nàng nghe vậy, lại cười đến run cả ngực:

“Thủ phụ đại nhân, lời này của ngài đúng là buồn cười. Nếu ta không tự hạ thấp mình, thì sao lại lên giường với một kẻ có thê tử — lại còn là kẻ thù của ta nữa cơ chứ?”

Kỳ Lâm Uyên cúi đầu, cắn lấy môi nàng, không muốn nghe nàng nói thêm một lời nào nữa.

Đau quá.

Lòng đau.

Đầu lưỡi cũng đau.

Nàng cũng cắn lại hắn, cắn đến miệng đầy mùi máu.

Hắn bật ra một tiếng rên khẽ, tay siết lấy eo nàng, để thân thể mềm mại của nàng dán sát vào người mình. Chỉ khi như vậy, hắn mới cảm thấy nàng thật sự thuộc về hắn.

Nhưng hình như… hắn chưa từng sở hữu nàng.

Hắn cúi đầu, chậm rãi hôn lên vết thương nơi môi nàng.

“Thẩm Gia Ý... đối với ta tốt một chút, được không…”

Hắn khẽ khàng thở dài một tiếng.

Theo đường viền hàm của nàng, hắn lần tay tháo xiêm y, vừa cởi vừa in từng nụ hôn như tơ lụa xuống làn da.

Hiện giờ nàng hận hắn, không sao.

Chờ đến lúc họ có con, có ràng buộc rồi, nàng có lẽ sẽ mềm lòng.

Nàng nghe thấy, chỉ khẽ cười, không đáp.

Ta chỉ muốn g.i.ế.c ngươi thôi, Kỳ Lâm Uyên.

Ngươi cũng thế mà. Hai năm? Năm năm?

Chờ đến ngày ngươi chán ghét thân thể này, ngươi cũng sẽ g.i.ế.c ta thôi.

Ai cũng hiểu rõ điều đó, vậy thì cần gì phải giả vờ nồng thắm?

Kẻ lăn lộn trong vũng lầy chính trị, không nên lưu luyến tình trường.

Chỉ có quyết đoán g.i.ế.c chóc, mới có thể sống sót.

Khi hắn bế nàng đặt lên giường, nàng bật ra một tiếng “đau”.

Hắn vội cúi đầu nhìn, thấy tay mình dính một vệt máu, sợ đến mức mặt trắng bệch.

Nàng nhíu mày, đưa tay lau lấy vết m.á.u trên đầu ngón tay hắn, chăm chú nhìn một lát rồi nở nụ cười thật lòng:

“Thủ phụ đại nhân, thứ lỗi... tối nay không được rồi. Ta đến tháng rồi.”

Tới thật đúng lúc.

Nàng không hề muốn cùng hắn hoan ái, chúc mừng cái việc hắn vừa tiếp quản Cửu Thống quân ti, lại lần nữa đè đầu cưỡi cổ nàng.

Kế hoạch sinh con ngoài giá thú của Thủ phụ đại nhân, lại một lần nữa bị dời lại.

Tay chân nàng lạnh buốt, hắn muốn ở lại, giúp nàng ủ ấm.

Nhưng đúng lúc ấy, tâm phúc của hắn đến tìm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-15.html.]

Hắn không yên lòng rời nàng, liền hỏi ngay trước mặt nàng: “Chuyện gì?”

Người kia nói:

Phu nhân đã có thai.

Thủ phụ đại nhân đứng sững như tượng, như rơi vào hầm băng sâu thẳm.

Trưởng công chúa thò mặt ra khỏi chăn, khuôn mặt trắng như tờ giấy mỏng, nàng cười khúc khích:

“Chúc mừng chúc mừng. Thấy chưa? Cái miệng ta cũng linh lắm mà. Ngày hôm đó, tại tiệc cưới, chẳng phải ta đã chúc ngài sớm sinh quý tử rồi sao? Giỏi lắm, Thủ phụ đại nhân, thật là có bản lĩnh.”

Thủ phụ đại nhân hất tay áo bỏ đi, về lại Kỳ phủ.

Trưởng công chúa lạnh từ đầu đến chân, bụng đau quặn, cả đêm lăn qua lăn lại không sao ngủ được.

Nàng bỗng nhớ đến lòng bàn tay ấm nóng như lửa của An Trạng Nguyên.

Lạnh quá rồi… lạnh đến mức không sao chợp mắt được.

-----------------------

Sòng bạc của Trưởng công chúa, thua lỗ thê thảm.

Là do một nhóm người từ nơi khác tới, vừa đến đã đánh một ván lớn — thua sạch.

Người quản lý sòng bạc cứ ngỡ đám người này chẳng qua là bọn nghiện cờ bạc, còn vui vẻ coi họ là “kẻ ngốc mang tiền đến nộp”.

Ai ngờ, lần thứ hai bọn họ đến, quản sự cười tươi như hoa, nhiệt tình đón tiếp.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Kết quả, chỉ một ngày, sòng bạc mất sạch số tiền lời của cả một tháng.

Chủ sòng bạc bị chính con bạc phản đòn, Trưởng công chúa tức đến sắp phát điên.

Điên nhất là — người ta thắng tiền bằng bản lĩnh thật, nàng không có cách nào ra tay đánh gãy tay chân người ta rồi cướp lại tiền được.

Họ đã tới sòng bạc liên tục mấy ngày, sòng bạc đứng trước bờ vực sụp đổ.

Muốn đóng cửa? Trưởng công chúa không cam tâm.

Mở tiếp? Lỗ triền miên.

Thủ phụ đại nhân dường như có nghe phong thanh gì đó, liền đưa một khoản tiền sang, miễn cưỡng giúp sòng bạc cầm cự.

Trưởng công chúa mấy hôm nay đập đồ không biết bao nhiêu lượt, hôm Thủ phụ cho người mang tiền đến, là lúc nàng đập dữ nhất.

Thật quá đỗi nhục nhã.

Trưởng công chúa đứng trong sòng bạc, chống nạnh đi tới đi lui, quản sự và tiểu nhị đều cúi rạp đầu xuống, chỉ sợ bị kéo ra “tế trời”.

Chỉ nghe nàng lạnh lùng cười một tiếng, nói:

“Các ngươi không trị nổi đám cờ b.ạ.c khốn kiếp kia, không có tiền vào, thì chờ đó mà uống gió Tây Bắc no bụng đi!”

Đây là chuyện liên quan đến bát cơm, là việc hệ trọng bậc nhất.

Một tiểu nhị bỗng linh quang chợt hiện, run rẩy đáp bằng một giọng rất nhỏ:

“Trưởng công chúa... có người có thể trị được bọn họ.”

Trưởng công chúa “ồ” một tiếng, hỏi là ai.

Đáp: An Trạng Nguyên.

Cái thứ gì vậy? Không đủ loạn hay sao?

Suýt nữa tiểu nhị ấy bị nàng đá bay ra ngoài.

Tiểu nhị né được, vội vàng giải thích, đem chuyện hôm đó thấy được nghe được kể rõ rành mạch, lời lẽ sống động như thật.

Trưởng công chúa suýt nữa tin rồi, nhưng vừa hoàn hồn lại thì vẫn muốn đá hắn một cái.

Hôm ấy An Trạng Nguyên thua trong tay nàng, nàng thấy rõ rành rành mà — cái gọi là nghe xúc xắc gì đó, chẳng qua là trúng ăn may một lần, tưởng mình giỏi thật sao?

Chỉ dựa vào tên mọt sách ấy, mà cũng đòi chơi giỏi trò này?

Nếu đúng vậy thì nàng đổi họ theo hắn!

Trưởng công chúa vừa mắng vừa đi tìm An Trạng Nguyên.

Chết thì chết, lấy ngựa què làm ngựa sống, dù sao cũng chẳng còn cách nào. Huống hồ, nàng vốn cũng đang định tìm hắn.

Nam Phong Biệt Uyển đang tạm dừng để chỉnh lý, An Trạng Nguyên phụ trách việc hậu kiểm.

Đó là một ngày xuân nắng đẹp, khắp thành liễu xanh phơ phất, lòng nàng chất đầy phiền não và âm mưu kế hoạch, nhưng trên đường đi tìm hắn, lại lạ kỳ nghĩ đến khuôn mặt e thẹn hôm ở Thủy Nguyệt Am, và những lời nói dịu dàng của hắn.

Hắn hỏi nàng:

Nàng có nguyện ý gả cho ta không?

Nếu nguyện ý, hắn sẽ bắt tay chuẩn bị.

Nếu không nguyện ý, vậy thì chờ thêm một thời gian nữa cũng được.

Nàng hỏi: “Chờ bao lâu?”

An Trạng Nguyên đỏ mặt, nghiêm túc nói:

“Không gấp, tương lai còn dài.”

Loading...