Trưởng Công Chúa - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:51:38
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng, đám nữ yêu ấy chưa kịp toại nguyện, thì Trưởng công chúa đã đạp cửa xông vào.
Nàng xem trò vui cũng đủ rồi, mà An Trạng Nguyên thì rõ ràng chẳng hề vui vẻ, vậy thì nàng tiện tay, giúp hắn một phen vậy.
Ban đầu, mấy nữ yêu kia ai cũng mỹ miều diễm lệ, mỗi người một vẻ, phong tình vạn chủng.
Nhưng ngay khi Trưởng công chúa bước vào, bọn họ liền trở nên nhạt nhòa ảm đạm, chẳng khác gì lớp bụi xám cũ kỹ phủ tường bao năm, không còn chút ánh sáng nào.
Trưởng công chúa hờ hững liếc nhìn An Trạng Nguyên đang nằm trên giường, An Trạng Nguyên cũng vừa lúc nhìn về phía nàng.
Chỉ một cái chạm mắt ấy thôi, ánh nhìn của hắn đã trở nên dịu dàng hẳn, hóa thành làn nước xuân đêm hoa nguyệt, ấm áp, nhu hòa.
An Trạng Nguyên giận dữ, phiền não vừa nãy, dường như chưa từng tồn tại — từ đầu đến cuối, chỉ có hắn An Trạng Nguyên ôn nhu và rụt rè này mà thôi.
Đám nữ yêu bị khí thế dọa sững, nhưng hồi thần lại, thấy người xông vào chỉ có một — lại còn là một nữ nhân, trong khi bọn họ đông người, lại ở địa bàn của mình — liền lớn gan cất tiếng quát tháo:
“Ngươi là ai?”
Trưởng công chúa giơ ngón tay thon đặt lên má, trầm ngâm giây lát, đoạn nhún vai bật cười, vừa cười vừa tiến lại gần:
“Ta là ai à? Ta là bà tổ các ngươi đây.”
Chẳng ai thấy rõ nàng ra tay thế nào, chỉ thấy mấy kẻ đứng trước bị đá vào giữa ngực, lăn lộn ngã nhào, đám đứng sau thì mặt mày tái mét.
Lại thấy nàng rút từ thắt lưng ra một con d.a.o nhỏ, tiện tay túm lấy một nữ tử, lưỡi d.a.o lạnh băng kề sát gò má mịn màng, Trưởng công chúa cười như gió xuân mà lạnh lẽo:
“Các ngươi có từng nghe, Trưởng công chúa thích nhất là khắc lên má mấy cô nương xinh đẹp không?”
Nữ tử bị bắt rú lên một tiếng thê lương, những người còn lại đều mềm chân ngã quỵ, rầm rầm quỳ xuống, không ngừng van xin tha mạng.
Trưởng công chúa nhấc một tay lên che tai, hơi chau mày, lẩm bẩm:
“Ồn c.h.ế.t đi được, câm miệng cho ta.”
Không ai dám hó hé gì thêm, đến khóc cũng cố mà nuốt ngược nước mắt vào trong.
Nữ tử bị nàng giữ lại, ánh mắt ngân ngấn nước, ướt át lấp lánh.
Trưởng công chúa tỏ vẻ chán ghét:
“Chán nhất là bọn các ngươi, muốn làm chuyện xấu lại không dám gánh hậu quả, như thế gọi là gì?”
Nàng thu d.a.o lại, đẩy nữ tử đang khóc vào đám đông, mà mấy người kia vẫn còn sợ đến cứng người.
Trưởng công chúa quét ánh mắt lạnh qua một lượt:
“Hửm? Còn chưa cút à? Hay muốn thử cảm giác bị rạch mặt?”
Đám nữ ni ăn mặc xốc xếch, lập tức chạy toán loạn như chim thú tan đàn.
Người cuối cùng chạy chậm một bước bị nàng gọi lại.
Nữ tử kia sợ đến nỗi hai chân run cầm cập.
Trưởng công chúa mỉm cười:
“Ngoan, khi đi nhớ đóng cửa giúp ta. Đừng để kẻ khác vào quấy rầy ta và An Trạng Nguyên.”
Cửa khóa lại. Trở nên yên tĩnh.
Trưởng công chúa ngồi xuống mép giường, vẫy tay chào An Trạng Nguyên đang nằm trên giường, đỏ mặt vì hổ thẹn.
“Lại gặp rồi.”
Nàng ghé sát lại, chống cằm, đôi mắt rực rỡ lấp lánh, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn lúng túng, lại không che giấu được vui mừng, khẽ gọi:
“Trưởng công chúa.”
Không hiểu vì sao, mỗi khi An Trạng Nguyên gọi “Trưởng công chúa”, giọng hắn như vừa ăn xong viên kẹo ngọt, khiến ba chữ ấy cũng nhuộm hương mật, nghe êm ái lạ thường.
Nàng “ừ” nhẹ một tiếng. Không rõ vì sao, giọng nàng cũng hạ thấp xuống, trở nên mềm dịu.
Giờ phút này nàng mới nhìn rõ hắn — khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng, đôi tai cũng đỏ au.
Y phục xộc xệch, môi đỏ răng trắng, mắt sao mơ màng.
Không trách được đám nữ yêu kia, nhìn thấy An Trạng Nguyên như thế, chỉ hận không thể xé áo nuốt trọn.
Ham sắc là bản tính, nam nhân háo sắc, nữ nhân cũng thích những chàng công tử phong lưu tuấn tú.
Trưởng công chúa khẽ cười, ánh mắt lấp lánh dưới lớp sáng mờ ảo:
“An Trạng Nguyên, người... còn ổn chứ?”
Nàng vừa hỏi, ngọn lửa trong hắn lại bùng lên mãnh liệt hơn.
Đôi môi nàng mấp máy, như viên hồ lô đường phủ mật, mềm mại, ngọt lịm, mê người.
Giọng hắn khàn khàn, tay siết chặt tấm chăn dưới người:
“Còn... còn ổn.”
Trưởng công chúa đột nhiên cúi sát xuống, đến gần khuôn mặt hắn, gần đến mức gần như chạm vào môi hắn.
Nàng quấn một lọn tóc hắn quanh đầu ngón tay, thổi hơi vào tai hắn, khẽ hỏi:
“An Trạng Nguyên, ta giúp ngươi nhé?”
Khoảng cách quá gần, thân nàng mang hương thoang thoảng, có lẽ là mùi đào rừng nàng dính vào lúc lên núi.
Mi mắt nàng phớt nhẹ trên mí mắt hắn, run run, ngưa ngứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-13.html.]
Mọi lý trí trong hắn, đều bị mùi hương lơ mơ và ngọn lửa thiêu rụi tan tành.
Hắn khuất phục —
Chỉ khuất phục trước dục vọng dành cho Trưởng công chúa.
Hắn muốn hôn nàng, hôn vị Trưởng công chúa đang cười dịu dàng ngọt ngào.
Hắn muốn biết, môi nàng... là vị gì.
Hắn đáp:
“Được.”
Hắn dồn hết sức, nâng một tay lên, thành kính đỡ lấy sau đầu nàng.
Nàng cúi xuống hôn hắn — một nụ hôn nóng bỏng, khiến tim đập thình thịch.
An Trạng Nguyên hôn nàng, dịu dàng, dè dặt, nhẹ nhàng như thể sợ đánh thức điều gì thiêng liêng.
Nụ hôn ấy, giống như ánh mắt trong trẻo, nụ cười tươi sáng của hắn, đều khiến người ta run rẩy.
Lưu luyến. Dịu dàng.
Không biết qua bao lâu, đến khi cả hai suýt nghẹt thở, nàng mới khẽ đẩy hắn ra.
Nàng định giúp hắn cởi y phục, nhưng An Trạng Nguyên đã nắm lấy tay nàng.
Hắn đan từng ngón tay nàng vào tay mình, mười ngón siết chặt.
Giọng hắn khàn khàn:
“Vậy là đủ rồi.”
Chỉ một nụ hôn, đã đủ rồi.
Nàng cụp mắt, khẽ cắn môi, vẫn còn dư vị vị ngọt sạch sẽ từ hắn vương nơi môi.
“An Trạng Nguyên, người... không khó chịu sao?”
Vừa mới hôn, hơi thở hắn vẫn chưa yên.
Nhưng An Trạng Nguyên có ý chí mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.
Hắn nói:
“Ta không thể làm nàng chịu ủy khuất.”
Lòng bàn tay hắn nóng hổi, khiến đôi tay lâu nay vốn lạnh lẽo của nàng cũng ấm lên.
Nàng trầm mặc.
An Trạng Nguyên, có lẽ tưởng nàng là một cô nương thanh khiết không tì vết.
Nhưng không.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Hắn là người sạch sẽ, nàng không phải.
Ai làm ai ủy khuất, còn chưa biết được.
Nàng không tiếp tục cởi y phục của hắn, chỉ tháo giày, lên giường.
Nàng chỉ nằm xuống bên hắn, khẽ nghiêng đầu, tựa má vào cánh tay hắn.
Hắn thoáng sững người, sau đó lập tức nằm im bất động, sợ làm phiền nàng.
Nàng bỗng thấy mí mắt hơi cay.
An Trạng Nguyên đang ra sức nhẫn nhịn.
Nhưng hắn chẳng làm gì cả.
Hắn chỉ nói hai câu.
Hắn dịu dàng nói:
“Trưởng công chúa, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”
Rồi như cảm thấy lời ấy không ổn, lại vội bổ sung:
“Nếu... nàng nguyện ý.”
Nàng nhắm mắt, không đáp.
An Trạng Nguyên — thật là quá dễ lừa.
Chỉ một nụ hôn, mà đã muốn chịu trách nhiệm với nàng.
Còn sợ nàng phải chịu uất ức.
Toàn thân hắn nóng như thiêu, qua lớp vải vẫn tỏa ra hơi nóng rừng rực.
Nàng được hơi ấm ấy sưởi đến tay chân đều ấm áp.
Bây giờ là canh mấy rồi nhỉ?
Nàng thật muốn nhân lúc tay chân còn chưa lạnh, ngủ một giấc thật ngon.
------------------
Cuối cùng, nàng ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Hắn vừa chịu đựng dục vọng, vừa chịu đựng cánh tay tê dại, lặng lẽ canh giấc ngủ cho nàng.