Trưởng Công Chúa - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:50:28
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệu Thanh nghĩ An Trạng Nguyên là người ít nói, cũng không chấp.
Còn An Trạng Nguyên thì thầm trong bụng:
"Sư phụ Diệu Thanh, thật lắm lời."
Bỗng Diệu Thanh lảo đảo, cả người ngã vào người hắn.
Hương thơm ẩn dưới lớp đạo bào rộng lớn cố ý lướt qua tay áo hắn — khó ai có thể chịu nổi sự mê hoặc đó, cái thân thể ẩn sau lớp vải xám, cái thân thể hương diễm trái luân thường, vốn luôn khiến người động tâm.
Song An Trạng Nguyên vội vàng đẩy nàng ra, hơi mạnh tay, khiến Diệu Thanh phải bật tiếng “a” lên một tiếng.
An Trạng Nguyên cảm thấy hơi thất lễ, liền khẽ nghiêng người né ra một chút, rồi mới vươn tay ra định đỡ nàng.
Diệu Thanh khẽ nhíu đôi mày thanh mảnh, giọng đầy uỷ khuất:
"An thí chủ, ta không đi nổi nữa, phiền người dìu ta một đoạn."
An Trạng Nguyên vốn cho rằng nam nữ khác biệt, đưa mắt nhìn quanh, muốn tìm ai đó khác đến giúp, nhưng trong rừng đào chỉ có hai người họ.
Diệu Thanh bày ra vẻ sắp khóc đến nơi, An Trạng Nguyên đành gượng gạo dìu nàng về nơi ở.
Nơi ở của Diệu Thanh, thanh đạm mà yên tĩnh.
Không ai ngờ được, nơi đó lại là một chốn mê hồn.
Ngay đối diện cửa treo một bức tranh hoa đào, trước cửa sổ có chiếc bàn gỗ cũ, một bình sứ trắng, một ấm trà, hai cái chén.
Bình sứ trắng cắm một cành đào, lác đác vài đóa nở rộ, còn mấy nụ chưa kịp hé.
Trong phòng phảng phất một làn hương nhè nhẹ, mơ hồ khó nhận.
Diệu Thanh cứ khăng khăng mời An Trạng Nguyên uống trà, An Trạng Nguyên thật lòng từ chối, nói không khát.
Nhưng Diệu Thanh vẫn tự rót trà, rồi đưa cho hắn, hắn cũng không đón lấy.
Gương mặt thanh đạm của Diệu Thanh ẩn trong bóng tối, càng thêm ảm đạm.
Nàng u oán nói:
"An thí chủ là chê trà này tầm thường, hay là chê Diệu Thanh thấp hèn?"
An Trạng Nguyên là người có giáo dưỡng, không đành lòng để người ta khó xử, đành nhận lấy, uống một ngụm rồi vội vã đứng dậy cáo từ.
Diệu Thanh lại nói:
"Cuối cùng xin phiền An thí chủ thêm một việc, dìu ta đến giường nằm nghỉ một lát."
An Trạng Nguyên nhẫn nại đỡ nàng đi, vén màn lụa xanh bên giường, Diệu Thanh ngồi xuống mép giường, bấy giờ tay chân đã linh hoạt hẳn, còn chủ động vươn tay vén màn.
An Trạng Nguyên vốn là kẻ chẳng hiểu phong tình, chẳng muốn ở lại nửa khắc, bèn cáo từ:
"Diệu Thanh sư phụ, ta không quấy rầy nữa, xin cáo lui."
Sư phụ Diệu Thanh nghiêng người cười khẽ:
"An Trạng Nguyên, người còn đi được sao?"
Trà và hương, đều đã có vấn đề.
Không đi nổi nữa rồi.
An Trạng Nguyên bị mê hồn ngã xuống chiếc giường mộc mạc đơn sơ của sư phụ Diệu Thanh.
Nói là “mê”, thật ra cũng chưa đến mức mất hết thần trí.
An Trạng Nguyên vẫn còn tỉnh táo, chỉ là toàn thân vô lực, nóng rực như lửa.
Trong thân thể có luồng hỏa khí cuồn cuộn, hết xông đông lại đập tây, va đập khắp nơi như muốn thiêu đốt, tìm không ra đường để thoát.
Diệu Thanh thành thạo cởi bỏ xiêm áo, lộ ra thân thể trắng nõn, thon thả.
An Trạng Nguyên lập tức nhắm mắt lại, không nhìn.
Diệu Thanh nửa quỳ bên người hắn, cúi sát thì thầm bên tai:
“An Trạng Nguyên, người nhìn xem Diệu Thanh này... Thân thể này, là sạch sẽ đó. Người là người nam nhân đầu tiên của Diệu Thanh.”
Khung cảnh đầy u hương sắc tình.
Trưởng công chúa đang ghé mắt nhìn trộm qua tấm giấy cửa sổ đã bị đ.â.m thủng.
Nhìn vào, màn trướng màu xanh chỉ khép hờ, Diệu Thanh đang hôn lên vành tai đỏ như lửa của An Trạng Nguyên.
An Trạng Nguyên, thật đúng là hưởng phúc không nhỏ.
Sư phụ Diệu Thanh quả là một mỹ nhân tuyệt sắc, dưới lớp đạo bào màu lam, chỗ cần đầy thì đầy, chỗ cần thon thì thon, đường cong phập phồng, thân thể như họa, cũng chẳng còn ai hơn được.
Chắc hẳn chủ nhân phía sau nàng ta đã phải tốn không ít tâm huyết để đào tạo ra một người như vậy.
Trưởng công chúa nghĩ ngợi, hay là cứ để An Trạng Nguyên hưởng một chút?
Thế nhưng An Trạng Nguyên... hình như... lại không mấy cảm kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-12.html.]
Nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng quát nhỏ đầy giận dữ:
“Đừng chạm vào ta.”
Giọng như sói con gầm gừ, còn khá dữ tợn.
Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, Trưởng công chúa nhìn không rõ nét mặt An Trạng Nguyên, chỉ cảm thấy bất ngờ — thì ra vị trạng nguyên luôn ôn hòa, nhã nhặn như ngọc ấy cũng biết nổi giận sao.
Thì ra, lúc hắn nổi giận lại là dáng vẻ như vậy.
Trưởng công chúa tỏ ra hứng thú, tiếp tục xem kịch.
Diệu Thanh thử qua một lượt, rõ ràng An Trạng Nguyên không hề thích nàng.
Chủ nhân phía sau kỳ vọng An Trạng Nguyên sẽ tự nguyện rơi vào cạm bẫy, có như vậy mới khiến hắn sẵn lòng dâng lên tất cả.
Diệu Thanh bắt đầu nản lòng, cảm thấy bản thân e rằng không hợp khẩu vị của An Trạng Nguyên, bèn khoác lại áo đạo bào màu lam, sau đó vỗ tay mấy cái.
Bức tranh hoa đào trên tường khẽ động đậy, rồi từng nữ tử trẻ trung xinh đẹp nối nhau bước ra.
Người thì non nớt e lệ, kẻ thì trưởng thành mặn mà, người thì thanh tú nhã nhặn, kẻ thì rực rỡ quyến rũ, có người đẫy đà, có người thon thả — kiểu gì cũng có.
Trưởng công chúa thấy thế liền nhếch môi — phen này xem ngươi còn giữ nổi lòng mình nữa không?
Một bầy yêu tinh ùa tới vây quanh.
--------------
Bọn họ được chủ nhân căn dặn, ai quyến rũ được An Trạng Nguyên thì sẽ trở thành thê tử của trạng nguyên lang.
Diệu Thanh cười dịu dàng hỏi:
“An Trạng Nguyên, người nhìn xem, người thích ai?”
Nàng chỉ vào một nữ tử trẻ tuổi, còn chưa nở rộ:
“Người xem nàng ấy được không? Đôi mắt to tròn long lanh như nai con vậy, thật ngây thơ, nhìn vào khiến người ta xót lòng.”
Thiếu nữ ấy bước đến bên giường, khẽ đẩy hắn:
“Trạng nguyên lang, người mở mắt ra nhìn nô gia một cái đi...”
Vừa nói, vừa vươn tay định chạm vào chân mày và đôi mắt rậm rạp của hắn.
Nhưng chưa kịp đụng vào, đã nghe một tiếng quát lạnh:
“Cút.”
An Trạng Nguyên chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
Thiếu nữ ấy che mặt khóc thút thít.
Diệu Thanh vẫn chưa chịu thua:
“Xì... Trạng nguyên lang không thích tiểu cô nương, vậy thì... A Lan, ngươi lại đây.”
An Trạng Nguyên vẫn nhắm mắt, chẳng màng nhìn đến dung nhan của đám nữ nhân kia.
Diệu Thanh liền áp sát bên tai hắn, bật cười quyến rũ:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Trạng nguyên lang, người mở mắt nhìn thử đi, nếu không... ta sẽ hôn người đấy.”
An Trạng Nguyên đành phải hé mắt.
Lúc này bên cạnh hắn đã có một nữ tử đầy đặn đang ngồi.
Diệu Thanh cười nói:
“Trạng nguyên lang, người xem nàng ấy giống không? Như trái đào vậy, vừa chín tới, cắn một cái đảm bảo toàn là nước ngọt...”
Cô nương trái đào ấy đưa tay ra định vuốt ve đôi môi hắn.
Trên trán An Trạng Nguyên gân xanh nổi rõ, nghiến răng ken két:
“Cút.”
Trạng nguyên lang này, hoặc là một kẻ ngu ngốc, hoặc là không phải nam nhân.
Mỹ nhân thế kia, ai nấy đều tuyệt sắc, mà hắn hết chê người này lại đuổi người kia.
Đám yêu tinh cũng không chịu bỏ cuộc.
Nếu lời không đủ thuyết phục, thì đừng phí lời nữa — hành động thôi.
Biết đâu đang làm lại cảm thấy vui, rồi trạng nguyên lang sẽ từ tâm mà thuận theo?
Không thử, làm sao biết?
Diệu Thanh vung tay một cái, cả đám thi triển mị thuật, mỗi người một chiêu — dốc toàn lực ra trận.
Một đám người rối rít tranh nhau, kẻ cởi áo, người tháo giày của An Trạng Nguyên, có kẻ đưa tay vuốt cổ hắn, có người cúi xuống định hôn lên môi hắn.
An Trạng Nguyên trông như Đường Tăng đi lấy kinh nơi Tây Thiên, bị yêu ma quỷ quái, ngưu đầu mã diện thi nhau nhào tới, ai cũng muốn nếm thử miếng thịt thơm ngon trên người hắn.