Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:49:17
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

--------------------

Từ khi căn cơ chưa vững đến lúc quyền khuynh triều dã, từng bước từng bước đều gian nan khó nhọc, sói đói rình rập, kền kền quần tụ, chỉ cần sơ sẩy một bước, chẳng những đại cục thua hết, mà đến chút m.á.u thịt cuối cùng cũng sẽ bị xâu xé cho đến sạch trơn.

Người muốn có tất cả, thì tất phải chịu nhiều vất vả hơn người. Hết thảy, đều cần trả giá. Hết thảy, đều cần hy sinh.

Hắn không thể bảo hộ nàng trước mặt bao người, cũng không thể để nàng phát giác ra rằng, hắn vẫn đang ngấm ngầm che chở nàng.

Vì chưa đến lúc.

Chưa đến lúc, có thể đường đường chính chính, quang minh chính đại mà bảo vệ nàng, yêu nàng.

Hắn cần đi thêm một bước nữa.

Đợi đến ngày đó—ngày không còn bất kỳ xiềng xích nào.

Biết đâu, Thẩm Giai Ý trước tuổi mười sáu ấy, sẽ quay về?

Hắn chỉ có thể ôm nàng trong bóng tối, hôn nàng trong lặng thầm.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Chỉ những lúc như vậy, những lúc hư huyễn ấy, hắn mới cảm thấy m.á.u mình còn sôi sục, còn sống, sống một cách nóng bỏng.

Trường Minh cung của Trưởng công chúa, như cung điện cô độc tạc dựng giữa vùng núi hoang vắng, lộng lẫy dị thường, mỹ lệ mê hoặc.

Trước điện là một hàng tường vi rủ xuống, hoa nở sum suê, hương thơm lừng lẫy, che khuất cả trời đất, im ắng mà diễm lệ.

Dưới giàn hoa đặt một chiếc án nhỏ, bên trên bày một đĩa điểm tâm, một ấm trà, hai chén sứ, nàng ngồi đó, tay cầm chiếc quạt gấm nhẹ màu vàng tối, uể oải phẩy gió, xua đám đom đóm lượn lờ trước mặt.

Đom đóm bay loạn, chớp tắt lúc sáng lúc mờ, rọi lên khuôn diện nàng, khiến gương mặt ấy cũng lúc sáng lúc tối, m.ô.n.g lung như ảo ảnh.

Thấy hắn đến, nàng liền nở nụ cười quen thuộc, khẽ gọi:

“Thủ phụ đại nhân, còn tưởng chàng sẽ không tới.”

Từ xưa đến nay, hễ nàng gọi, hắn đều đến. Chưa từng có ngoại lệ. Có chăng chỉ là đến muộn.

Nàng ngồi kề bên hắn, ân cần mà nhu thuận rót trà, chọn một miếng bánh ngọt, đưa đến bên môi hắn.

Hắn cắn một miếng, môi vừa chạm tay nàng—đầu ngón tay nàng cũng ngọt.

Nàng ngồi bên cạnh, cũng từ tốn ăn bánh, một miếng rồi một miếng, không ngừng lại được.

“Bao giờ nàng lại thích ăn đồ ngọt thế?”

Hắn biết rõ, bao năm nay nàng chẳng mấy khi đụng đến đồ ngọt.

Trưởng công chúa l.i.ế.m vụn đường nơi đầu ngón, nghiêng đầu như ngẫm nghĩ, rồi chợt khẽ cười:

“Chỉ là một lần tình cờ nếm thử, không ngờ... lại thành nghiện.”

Tim hắn bỗng đập lỡ một nhịp. Tình cờ ăn thử? Ai cho nàng?

Hắn kéo nàng vào lòng, ôm ngồi lên đùi, dùng ngón tay vuốt môi nàng, giọng trầm thấp:

“Về sau đừng ăn bậy đồ người ta đưa.”

Nàng ôm lấy cổ hắn, khẽ cười:

“Thủ phụ đại nhân, chàng như vậy, khiến ta tưởng hắn đang ghen.”

Ánh mắt hắn hơi tối, cúi đầu hôn đi vệt đường dính nơi khóe môi nàng. Nàng vội giơ tay ngăn, vẫn cười:

“Gấp gì chứ, để ta uống thuốc đã.”

Cung nhân dâng lên một chén thuốc đen sì, mùi nồng nặc khó ngửi.

Hắn nhíu mày:

“Sao vậy, uống thuốc gì?”

Nàng mỉm cười như hoa nở:

“Cái này chàng cũng không biết sao?”

Nàng nâng chén, một hơi uống cạn, sau đó mới thong thả nói:

“À, cũng đúng, phu nhân cao quý của chàng không cần phải uống thứ này. Đây là—thuốc tránh thai.”

Tim hắn như rơi xuống đáy vực.

“Tránh... thai?”

Nàng lại cầm thêm một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa thờ ơ nói:

“Ừm, ta coi như người tình tận tụy nhất thiên hạ rồi, sợ nếu bất cẩn sinh ra một đứa con ngoài giá thú, Thủ phụ đại nhân còn phải tốn công g.i.ế.c nó. Nè, chàng có nên thưởng gì cho ta không?”

Cổ họng hắn như bị bông gòn nhét kín, một lời cũng chẳng thốt được.

Nếu họ có con...

Thì ra, nàng tưởng hắn sẽ g.i.ế.c con họ.

Nàng liếc mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Không lẽ... nàng đã lỡ lời?

Nàng mời hắn đến đêm nay, là để lấy lòng hắn mà, còn tính trước kế hoạch làm sao gạt được cả hắn lẫn An Trạng Nguyên kia.

Nàng vội nghiêng mình, kéo tay hắn, dịu giọng dỗ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-11.html.]

“Thủ phụ đại nhân, chàng sao vậy? Lại giận rồi à?”

Hắn khẽ gạt tay nàng ra, khàn giọng nói:

“Chẳng can hệ gì tới nàng.”

Nàng xưa nay giỏi nhất là dùng d.a.o cùn, chậm rãi đ.â.m vào tim người—chính là kiểu đau lâu, đau âm ỉ nhất.

Nhưng rốt cuộc, hắn đang tức điều gì? Nàng chẳng thể hiểu nổi.

Hay... bởi nàng nhắc đến phu nhân của hắn, khiến hắn dằn vặt trong lòng?

Dường như, hắn rất ghét nàng nhắc tới thê tử hắn.

Thủ phụ đại nhân chính là vậy, tự mình làm, lại không muốn ai nói đến.

Nàng cúi đầu, nhếch môi cười lạnh, nhưng rất nhanh, đã ngẩng lên, thay bằng nụ cười vô hại, thong thả đứng dậy, tay cầm chiếc quạt lụa, quấn sợi tua vàng vào ngón tay, xiết đến đỏ rực.

“Thủ phụ đại nhân, đều là lỗi ta, đang yên đang lành lại nhắc đến phu nhân chàng, làm hỏng cả hứng thú. Lần sau, ta sẽ chú ý hơn. Ta mệt rồi, xin được cáo lui trước. Đại nhân cứ tự nhiên.”

Nàng quay người, bước vào nội điện, nụ cười nơi môi dần dần kết thành băng lạnh.

Vậy mà, đêm đó, Thủ phụ đại nhân vẫn ở lại Trường Minh cung.

Chỉ đợi nàng ngủ mê đi, hắn mới lặng lẽ trong bóng tối hôn lên môi nàng—đôi môi vẫn còn vương vị ngọt.

Giai Ý... nếu chúng ta có một đứa con, mang huyết mạch của ta, của nàng... ta sẽ trao cho nó hết thảy những gì ta có.

 

------------------

Thuốc tránh thai trong Trường Minh cung, bị Thủ phụ đại nhân âm thầm đổi hết.

Chẳng ai là vô tội, cũng chẳng ai đáng thương suốt đời.

-------------------

Vĩnh An thành có một nơi gọi là Thủy Nguyệt Am, nuôi dưỡng một nhóm ni cô dung mạo xinh đẹp, chuyên cung phụng thú vui cho giới quý tộc phú thương.

An Trạng Nguyên nhận được cáo mật, liền một mình đi vi hành.

Khi thuộc hạ đến bẩm báo, Trưởng công chúa đang đứng dưới hành lang, tay cầm một nhánh mầm non đùa nghịch với con vẹt ngũ sắc trong lồng vàng.

Có kẻ thèm muốn An Trạng Nguyên.

Vở kịch này, từ đạo diễn đến diễn viên, quả thật thô thiển tầm thường.

An Trạng Nguyên dễ bị lừa như vậy, nên ai ai cũng muốn thử lừa hắn một phen.

Khóe môi Trưởng công chúa hơi nhếch lên, trong lòng đánh cược: An Trạng Nguyên liệu có cầm lòng được trước sắc đẹp không? Trước mỹ sắc của nữ nhân, hắn có chống đỡ nổi không?

Nàng nhớ đến An Trạng Nguyên, chỉ thấy đó là một kẻ ngốc nghếch, hay thẹn thùng, mặt dễ đỏ như trẻ con.

Một kẻ chưa từng thấy sự đời.

Nàng còn chưa ra tay, hắn đã ngẩn ngơ rồi, huống chi là gặp mấy yêu nghiệt ở Thủy Nguyệt Am, nàng không tin hắn có thể giữ mình.

Trưởng công chúa lắc đầu, nhè nhẹ thở dài:

"Đứa ngốc ấy..."

Nói rồi, lại quay sang trò chuyện với con vẹt ngũ sắc:

"Ngươi nói xem, ta có nên đi xem trò vui không?"

Hắn chẳng phải là người đọc sách thánh hiền đó sao?

Chẳng phải luôn giữ mình cao quý, thanh bạch sao?

Một vở kịch thánh hiền sa ngã, hẳn là thú vị lắm.

Con vẹt chỉ biết bắt chước:

"Ngốc tử! Ngốc tử!"

Trưởng công chúa vuốt ve đầu nhỏ của con vẹt, khẽ bật cười:

"Đi xem một chút đi, nếu để người khác lừa mất, thì tổn thất lớn rồi."

 

Thủy Nguyệt Am có thể có trò gì hay? Vẫn là mấy mánh cũ rích.

Một ni cô tên gọi Diệu Thanh được đưa ra đối phó với An Trạng Nguyên.

Diệu Thanh mặc áo xám rộng thùng thình, mặt không son phấn, đôi mắt trong trẻo như nước biếc, là dáng vẻ thanh khiết, cao nhã mà đám thư sinh hay yêu thích.

Nàng hỏi An Trạng Nguyên:

"Thí chủ đến Thủy Nguyệt Am là để cầu điều gì?"

An Trạng Nguyên không cầu gì cả, chỉ muốn đi dạo đôi chút.

Vậy nên, Diệu Thanh dẫn An Trạng Nguyên đi dạo rừng đào sau núi.

Xuân sắc rạng ngời, hoa rơi đầy đất, người đẹp kề bên, song An Trạng Nguyên lại có vẻ lơ đãng.

Diệu Thanh nói với hắn ba câu bốn câu, hắn chỉ đáp lại một cách vắn tắt.

Loading...