Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trưởng Công Chúa - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-06-26 08:13:45
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn tất nhiên là đồng ý.

Dù phụ mẫu đã từng căn dặn: “Khối ngọc này, ngoài thê tử tương lai, ai cũng không được trao.”

Nhưng những lời ấy, hắn đã sớm quẳng ra sau đầu.

Hắn lấy từ bên hông ra nửa khối ngọc quyết, không do dự mà đưa cho nàng.

Trưởng công chúa nhận lấy, giơ lên dưới ánh trăng ngắm nghía—long hình ngọc quyết, hoa văn vân lôi, cổ vật trải năm tháng. Mặt trong khắc mờ một chữ “An”.

Vậy… rốt cuộc An gia là ai?

Dù tra thế nào, cũng chỉ tra ra được nửa khối ngọc này trong tay An Trạng Nguyên. An gia quá mức thần bí—tra chẳng được gì cả.

Nếu không phải họ tự mình đến kinh thành, căn bản không ai tìm ra được họ.

Ai cũng biết họ ở Vĩnh Nam, nhưng nàng, cả Kỳ Lâm Uyên nữa, phái bao nhiêu người tới đoạt, đều tay trắng trở về.

Khi đang hoàn toàn bế tắc, họ lại bất ngờ tiến kinh.

Nhìn như một nhà bốn người bình thường, trinh sát đóng chốt cả ngày trước cửa, báo cáo mỗi ngày chỉ có: hôm nay ăn gì, ngày mai chơi gì.

Chán đến vô vị, lại càng thêm khó đoán—ấy mới là đáng sợ nhất: nỗi sợ đến từ sự không biết.

Nàng và Kỳ Lâm Uyên không dám manh động.

Vậy nên, chỉ có thể xuống tay từ An Trạng Nguyên—tốt nhất là, lấy tình cảm lay động, dùng lý lẽ thuyết phục.

Nàng nhìn ngọc một hồi, khẽ thốt:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Thứ này… cũng đặc biệt thật.”

Trưởng công chúa thật sự thích.

An Trạng Nguyên rất hào sảng, nụ cười rạng rỡ:

“Ngài thích à? Vậy tặng ngài đó.”

Trưởng công chúa kinh ngạc nhìn hắn—thậm chí không cần đắn đo ư? Thế gian còn có người ngốc thế này sao?

Nàng dĩ nhiên là thích, sao có thể không thích?

Nhưng… giờ thì chưa cần.

Có cũng vô dụng—không biết cách kích hoạt bí mật của ngọc quyết, thì chỉ là phế ngọc.

Nàng muốn—ngọc quyết, và cả bí mật trong đó.

Phải từng bước một.

Dục cầm cố túng, không thể để hắn sinh nghi.

Nàng trả lại ngọc, mỉm cười:

“Đây là để ngươi tặng cho thê tử tương lai—cứ giữ lại đi.”

Hôm nay nàng tâm tình không tệ, khẽ ngáp một cái, định rời đi—nào ngờ An Trạng Nguyên bất ngờ vươn tay chạm lên tóc nàng.

Nàng tưởng hắn định làm gì, theo bản năng lùi lại.

Nhưng An Trạng Nguyên chỉ giúp nàng nhặt mấy cánh hoa rụng trên tóc, trên vai.

Thì ra họ đã đứng bên tường lâu đến thế, mà chẳng nói được bao nhiêu câu.

Trăng đã dần xế về tây.

An Trạng Nguyên cố chấp—thiếu nữ không thể một mình về đêm.

Dưới ánh sao, ánh trăng, hắn tiễn nàng về cung.

------------------

Thủ phụ đại nhân từ Vĩnh Ninh điện của tiểu hoàng đế bước ra, trời đã khuya khoắt.

Hắn đứng nơi ngã ba hành lang đường vào cung, tay chắp sau lưng, rũ mắt nhìn những bóng đen yêu tà dưới đất chập chờn lay động, lặng yên hồi lâu.

Rẽ phải — là đường về phủ, xuất cung hồi phủ, nơi nuôi nấng hắn lớn khôn, nơi có tông thân cùng thế tộc của hắn, nơi cội nguồn huyết mạch không thể cắt rời. Con đường đó đèn đuốc sáng trưng, bằng phẳng an hòa, người người đều nói: "Đó mới là đường ngươi nên đi."

Vinh nhục hưng vong của cả Kỳ gia, đều đè nặng lên vai hắn.

Gia pháp của tổ tông, dù không thấy hình hài, cũng tựa xiềng xích trói buộc. Dòng m.á.u tương liên, ân tình không thể dứt, không chờ hắn phân trần, đã ép buộc hắn bước về phía bên phải.

Rẽ trái — dọc theo ánh sáng mờ mờ kia mà đi, qua khu rừng hoa u tĩnh thơm nồng, vượt dãy hành lang uốn lượn, quanh co trăm ngả, khúc khuỷu nghìn vòng, cuối cùng sẽ đến được cung điện của Trưởng công chúa.

Cung nàng ở nơi hẻo lánh, dường như trong màn đêm mờ mịt không đáy kia, đột nhiên vươn ra một đôi tay ngọc, khẽ khàng vẫy gọi hắn, như thể có thể nghe thấy tiếng nàng cười khúc khích dịu dàng.

Hắn biết—đó là một con đường không thể quay đầu.

Nhưng trên con đường không thể quay đầu ấy, có quá khứ mà hắn không thể nào vứt bỏ.

Không ai quên được quá khứ.

Không ai kháng cự nổi quá khứ.

Chỉ cần hắn nhấc chân bước về phía bên trái, liền có những thanh âm đau đớn và trầm trọng vang lên, lần này nối tiếp lần khác, gào lên như dội từ sâu trong cốt tủy:

“Lâm Uyên, vì nàng… ngươi muốn vứt bỏ cả gia tộc sao?”

“Lâm Uyên, mẫu thân ngươi… đến khi hấp hối vẫn không chịu nhắm mắt. Bà sợ, sợ đứa nhi tử mà bà yêu thương sẽ lạc lối, bị thế nhân mắng chửi, bị dòng tộc đoạn tuyệt.”

“Lâm Uyên, ta biết ngươi đau, không nỡ buông nàng…”

“Nhưng đời này, không ai sống chỉ vì bản thân. Phụ thân ngươi... ông ấy đã già, tóc bạc, mắt mờ, đánh trận thất bại, suýt chút đã tự tận để tạ tội. Nhưng ông chưa từng trách ngươi nửa lời. Ông không nói, là ngươi có thể giả vờ như chưa từng xảy ra, bịt tai mà sống sao?”

“Lâm Uyên, phụ mẫu ngươi già rồi mới sinh được mình ngươi, yêu thương ngươi như trân châu bảo ngọc, nâng niu trong tay, không để ngươi chịu nửa phần khổ. Vậy mà ngươi nỡ sao? Để họ tuổi già cô đơn vô thừa tự, chỉ vì một chút tình riêng, kéo cả gia tộc chôn cùng?”

“Lâm Uyên, quay đầu đi. Phía trước... chính là vực sâu muôn trượng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-10.html.]

Đêm trong cung lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, băng giá đến tận cốt.

Hắn siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch.

Hắn không thể chạy về phía có nàng.

Hắn chọn gia tộc.

Hắn bước đi, đi vài bước trên con đường sáng sủa ấy.

Chợt có người gọi lại:

“Thủ phụ đại nhân, Trưởng công chúa có lời mời.”

Chỉ ba chữ Trưởng công chúa, liền trấn áp mọi lý trí trong đầu.

Hắn quay đầu, theo cung nhân, bước về bên trái.

Hắn đã từng muốn buông bỏ.

Chẳng qua là tình cảm tuổi trẻ, rồi sẽ phai, rồi sẽ quên.

Nhưng không thể.

Tựa như có ai đó sống sờ sờ mà rút đi một cái xương sườn trong người hắn vậy.

Nàng phóng túng, nàng quyến rũ, nàng ở trước mặt hắn, từng lớp từng lớp cởi bỏ xiêm y.

Nàng nói:

“Kỳ Lâm Uyên, ngươi muốn ta không?”

Nàng nói:

“Kỳ Lâm Uyên, ta đau.”

Nàng nói:

“Kỳ Lâm Uyên, ta thật vui, vì chàng là người nam nhân đầu tiên của ta. Chỉ tiếc… có lẽ sẽ không phải là người cuối cùng.”

Họ hoang mang điên cuồng, yêu nhau, triền miên trong tuyệt vọng và hủy diệt.

Từ ngày sang đêm, từ đêm về ngày.

Không còn thế gian, không còn Trưởng công chúa, không còn Thủ phụ đại nhân—chỉ còn một Kỳ Lâm Uyên, một Thẩm Gia Ý.

Họ biết rất rõ.

Từ đó về sau, Kỳ Lâm Uyên thuở thiếu niên, Thẩm Gia Ý thuở thiếu niên, đều đã c.h.ế.t cả rồi.

Tình cảm tuổi trẻ, đã bị chính họ... âm mưu g.i.ế.c chết.

Sau đó, họ bước lên hai con đường khác nhau.

Ở La Sát thành—nơi được gọi là thành tội ác, họ hoàn toàn đoạn tuyệt.

------------------------

Khi ấy tiên hoàng bệnh nặng, di chiếu lập A Niên làm người kế vị, nhưng Kỳ Hoàng hậu mưu sâu kế hiểm, dùng kế “điệu hổ ly sơn” tráo đổi ngôi vị.

Kỳ Hoàng hậu cấu kết với ác nhân ở La Sát thành, mưu sát tỷ đệ Trưởng công chúa.

Khi đó hắn vẫn chưa là Thủ phụ, có nhiều chuyện… hắn không thể quyết định.

Hắn vội vã chạy đến cứu nàng—thì thấy nàng ôm lấy A Niên quỳ gối trên đất, xiêm y rách nát, trâm cài rơi rụng, thân thể đầy vết thương xanh tím, mặt trong đùi còn cắm một con dao, m.á.u tuôn không ngừng.

Nàng suýt nữa bị làm nhục. A Niên thì còn sống mà như đã chết.

Hắn đến trễ.

Hắn ngồi xuống, lặng lẽ ôm lấy nàng.

Nàng không rơi một giọt lệ, trong mắt không còn ánh sáng, chỉ lặng lẽ nói:

“Kỳ Lâm Uyên, chàng tới rồi à.”

Hắn muốn xoa đầu nàng, như thuở nào từng vỗ về: “Ta đến rồi, không sao đâu, Gia Ý.”

Nhưng nàng chỉ mơ màng mỉm cười, nói:

“Kỳ Lâm Uyên, chàng hài lòng rồi chứ? Kỳ gia các chàng … thắng rồi.”

Nàng không chớp mắt, rút ra một con dao, dốc toàn lực… đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn.

Năm nàng mười sáu tuổi, Thẩm Gia Ý ngừng yêu Kỳ Lâm Uyên.

Từ đó, Thẩm Gia Ý hận Kỳ Lâm Uyên.

Nàng chỉ muốn… hắn chết.

Hắn sống sót.

Hắn c.h.ế.t rồi, ai còn bảo vệ nàng?

Nàng hận hắn—cũng tốt.

Hận—là một sức mạnh mãnh liệt, đủ giúp nàng chống chọi mà sống tiếp.

Hắn không cách nào bỏ được nàng.

Tình cảm thuở thiếu thời—là thứ khắc cốt ghi tâm nhất.

Gia tộc, Trưởng công chúa…

Hắn đều muốn giữ.

Muốn giữ—thì phải đủ năng lực để giữ.

Loading...