Trưởng Công Chúa - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-26 05:40:10
Lượt xem: 158
Trưởng công chúa Thẩm Gia Ý, quyền khuynh triều dã, là một mỹ nhân cuồng dại tiếng tăm lẫy lừng. Mười tuổi dìm c.h.ế.t cung nữ, mười hai tuổi rạch mặt thiên kim Tể tướng, mười bốn tuổi bổ đôi độc tử nhà Tào tướng quân, mười sáu tuổi c.h.é.m sạch một thành. Thiên hạ gọi nàng là Tây Lăng Đại Ma Đầu, chẳng sai.
Gần đây, Trưởng công chúa bỗng sinh lòng mến mộ phong hoa tuyết nguyệt, ngày ngày ôm đào hát, đêm đêm sủng nam sủng, phong lưu không kể xiết. Mà những kẻ nàng sủng ái lại đều có một dạng: văn nhã như ngọc, diện mạo thanh tú, da trắng môi hồng, nơi đuôi mắt như vương chút đỏ.
Trùng hợp thay, tất cả bọn họ đều mang vài phần giống Thủ phụ đại nhân — Kỳ Lâm Uyên.
Người người đồn rằng Trưởng công chúa từ lâu đã tương tư Thủ phụ, khổ nỗi hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Nay Thủ phụ đã đính hôn cùng ái nữ Tào tướng quân, Trưởng công chúa đành mượn hình bóng người khác mà tạm nguôi tương tư.
Hôm ấy, cung nhân vô tình nhắc đến chuyện ấy bên tai nàng, Trưởng công chúa đang ngồi bên song cửa hái hoa, tay ngừng động, ánh mắt như có suy tư, nhẹ chạm lên má, nâng ngón tay mảnh mai như lan, đôi mắt dài sâu mê hoặc ánh lên hàm ý:
“Chỉ e, Thủ phụ đại nhân trên giường cũng chẳng bằng bọn họ đâu.”
Ngay lúc đó, có tiếng nói lạnh băng vang lên:
“Là ta gần đây hầu hạ không chu toàn ư?”
Giọng nói nghe thật vô lễ, nhưng âm sắc lạnh lẽo đến tận xương, chẳng mang chút tà khí.
Kỳ Lâm Uyên chẳng biết đã đứng sau lưng từ lúc nào.
Trưởng công chúa đứng dậy, phủ nhẹ cánh hoa vương trên xiêm y, như muốn bước tới nghênh đón, nhưng lại nghiêng người tựa bên khung cửa, nhặt một cánh hoa đưa lên miệng nhai, bật cười khẽ:
“Thủ phụ đại nhân, không báo mà xông vào tẩm cung của bản cung, e rằng chẳng hợp lễ nghi?”
Cung nhân lui ra, cánh cửa cung nặng nề khép lại với tiếng "két" chậm rãi. Trong điện chỉ còn hai người, Trưởng công chúa và Thủ phụ.
Kỳ Lâm Uyên đứng trong bóng ngược, nhìn nàng. Dung nhan nàng mơ hồ, nhưng chỉ một ánh nhìn, màu sắc rực rỡ như lưỡi dao, xé toang mọi giác quan. Tóc được vấn lên đen nhánh, mi dài mày sắc, mặt nhỏ trắng đến trong suốt, toàn thân nàng chỉ còn hai màu — đen và trắng. Nàng đẹp đến rợn người, đẹp đến họa quốc.
Hắn chậm rãi bước tới, cúi đầu, nắm lấy chiếc cằm mảnh dẻ kia:
“Thẩm Gia Ý, nàng mà cũng nói chuyện lễ nghi, không thấy buồn cười sao?”
Hắn nói, rồi từ ống tay áo rộng lớn luồn tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ, dọc theo thân thể lần lên — dưới lớp áo rộng, là cảnh giới khiến người ta phát mê: hõm eo sâu, đỉnh n.g.ự.c vút cao, không ai sánh bằng.
Mặt nàng vốn trắng, lúc này càng trắng bệch, nụ cười như chiếc mặt nạ dán lên gò má, duy chỉ cong môi đúng khuôn phép:
“Thủ phụ đại nhân thật khiến người ta bẽ mặt. Dẫu sao, chúng ta cũng từng là thanh mai trúc mã. Nếu ở nhà dân thường, chưa biết chừng lại nên duyên phu thê ấy chứ.”
Nàng lúc nào cũng nói bừa, không chút trách nhiệm. Nhưng chính những câu nói bông đùa ấy, lại khiến lòng người run rẩy.
“Lấy thê tử phải lấy người hiền, dù là nhà thường dân, ta cũng không dại đến thế.”
Hắn mê đắm sắc đẹp tuổi xuân của nàng, nhưng chưa bao giờ lẫn lộn giữa dục và tình.
Nàng vòng tay ôm cổ hắn, u oán cất tiếng:
“Lẽ nào, là vì ta không đủ đẹp nên chàng chẳng màng ta?”
Hắn không đáp, chỉ đưa tay nâng nàng lên đặt lên bậu cửa sổ. Trời đang sang xuân, gió se se, hơi lạnh còn đọng. Ngay tại nơi ấy, hắn chiếm đoạt nàng. Nàng sợ lạnh, làn da trắng mịn nổi đầy gai ốc.
Xong chuyện, hắn vẫn ung dung như cũ, còn nàng tóc tai rối bời, xiêm y xộc xệch, ngồi trước gương chải tóc, từng lượt từng lượt, như đang giận dỗi với chính mình.
Kỳ Lâm Uyên đứng bên, tay cầm một hộp trang sức, mở rồi đóng, lặng lẽ quan sát.
“Giận ai vậy?”
Hắn nhận ra nàng không vui.
Nàng liếc xéo hắn, giọng ấm ức:
“Ta chỉ là một kẻ tình nhân không thể lộ diện.”
Hắn cười:
“Chẳng lẽ... Trưởng công chúa lại ôm lòng khác?”
Nàng vấn tóc, cổ lộ ra trắng ngần, đầy những dấu vết đỏ hồng. Nàng thả tóc xuống, che đi những vết tích ấy, nghiêng đầu nhìn hắn:
“Hình như chàng sắp thành thân?”
Kỳ Lâm Uyên ngừng tay, nơi đuôi mắt lấp lóe sắc đỏ. Hắn cũng nhìn nàng, hỏi:
“Thế nào, Trưởng công chúa định đến uống rượu mừng?”
Nàng bật cười, cười đến run cả vai:
“Chàng không sợ ta nổi giận, rạch nát mặt thê tử chàng sao? Chàng có g.i.ế.c ta không?”
Nàng cười, còn hắn đáp nghiêm nghị:
“Sẽ giết.”
Nụ cười nàng như đông cứng lại, gục đầu lên bàn trang điểm, run rẩy mãi mới ngẩng lên, mắt ươn ướt. Nàng lau lệ, nghiêng đầu nhìn hắn:
“Chàng thành thân rồi, chúng ta chấm dứt thôi.”
Kỳ Lâm Uyên hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-olzy/chuong-1.html.]
“Nàng nỡ sao?”
Ý hắn không phải hỏi nàng có tiếc hắn hay không, mà là tiếc quyền lợi nàng đang dựa vào hắn.
Nàng lặng lẽ một hồi, đưa ngón tay chấm son, bôi lên môi — từ trắng đen chuyển sang đỏ rực, như câu hồn.
“Tiếc cũng phải tiếc, nhưng ta sợ một ngày bị bại lộ, thê tử chàng nổi giận, chàng lại vì nàng ấy mà g.i.ế.c ta.”
Nàng nói nhẹ như khói, lượn lờ giữa hai người.
Kỳ Lâm Uyên ném hộp trang sức xuống trước mặt nàng, sắc mặt trầm lại:
“Nàng không động đến người của ta, ta cư nhiên cũng không động đến nàng.”
Tiếng quát khiến nàng giật mình, tay ôm ngực, liếc hắn:
“Yên tâm, trước khi g.i.ế.c được chàng, ta sẽ không dại mà ra tay. Thủ phụ đại nhân, còn đứng đó làm gì, xin mời về cho.”
Hắn vẫn chưa đi, chỉ trầm giọng hỏi:
“Lần này, nàng lại muốn ta làm gì?”
Nàng khẽ cười, hàng mi dài rũ xuống:
“Thủ phụ đại nhân, ta cũng chẳng còn nhỏ nữa, muốn chọn một vị phò mã.”
Sắc mặt hắn trầm lại, trái tim dường như cũng đang rơi xuống.
“Nàng muốn ai?”
Nàng xoắn lấy một lọn tóc, ánh mắt lấp lánh:
“Tân khoa Trạng nguyên An Hòa Túc, diện mạo thật tú lệ. Hôm ấy hắn cưỡi ngựa qua phố, ta nhìn từ trên lầu liền trúng ý. Một người tài sắc như thế, thích hợp làm phò mã của ta. Nhờ Thủ phụ đại nhân, giúp ta nói một tiếng.”
Lặng lẽ một lúc, hắn chỉ để lại một câu:
“An Hòa Túc không hợp với nàng, đừng mơ tưởng nữa.”
Hắn đi rồi, Trưởng công chúa ở trong điện đập phá, loảng xoảng như sấm động.
---------------
Hôn sự của Trưởng công chúa, kẻ quan tâm không thiếu.
Thái hậu và tiểu hoàng đế truyền nàng vào điện, hỏi nàng có nguyện ý vì quốc gia mà xuất giá sang Đông Ngô hoà thân không.
Trưởng công chúa ngồi dưới, tay nâng chén trà nhấp một ngụm, ngước mắt liếc nhìn khắp một vòng. Thái hậu tín Phật, bàn bên thờ tượng Kim Phật, hương trầm nghi ngút, ánh nến lung linh, bà mỉm cười hiền từ giữa làn khói mỏng, nom như một pho tượng đất từ bi.
Còn tiểu hoàng đế, e sợ Trưởng công chúa đến run rẩy, rúc người sau lưng Thái hậu.
Mẫu thân ruột của Trưởng công chúa chẳng phải Thái hậu hiện giờ, cũng không phải Hoàng hậu trước kia, mà là Giang quý phi – người đã mất từ khi Trưởng công chúa mới lên mười.
Năm ấy, nàng còn ngây thơ hồn nhiên. Hoàng hậu kêu nàng dắt Phụ hoàng đi tìm Giang quý phi, bảo rằng như thế quý phi sẽ thương nàng hơn. Nàng tin là thật, nắm tay phụ hoàng, tìm đến một gác nhỏ.
Nhưng trong gác ấy, không chỉ có một mình Giang quý phi – còn có nam nhân xa lạ đang đè trên người bà ta.
Giang quý phi bị ban chết, nhìn nàng mà nghiến răng căm hận:
“Chuyện ta hối hận nhất kiếp này… là sinh ra ngươi, đồ thiên sát cô tinh.”
Bà bắt nàng thề – dẫu có trả giá bao nhiêu, cũng phải bảo vệ A Niên, giúp hắn giành được đế vị.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
A Niên là đệ đệ ruột của Trưởng công chúa.
Nàng đã gật đầu đáp ứng, chỉ là… vẫn chưa làm được.
Con của Hoàng hậu, A Duẫn, đã thành tiểu hoàng đế. Còn A Niên, vẫn chỉ là một tiểu vương gia.
Năm xưa, Hoàng hậu chính là dùng vẻ thân thiện nhu hòa như hiện tại để lấy lòng nàng.
Trưởng công chúa dùng móng bạc mạ vàng, nhàn nhạt gõ mặt bàn, môi khẽ nhếch:
“Mẫu hậu, đệ đệ, từ bao giờ Tây Lăng ta lại sa sút đến nỗi phải bán nữ nhi cầu an thế này?”
Ánh mắt nàng đảo nhẹ, liếc qua tiểu hoàng đế – đứa nhỏ ấy đã mặt không còn giọt máu.
Thái hậu vẫn điềm đạm như cũ, nở nụ cười mỏng:
“Gia Ý, ăn lộc quân vương, phải vì quân phân ưu. Ngươi là Trưởng công chúa, nên làm gương cho thiên hạ...”
Trưởng công chúa như nghe được chuyện nực cười thiên cổ, ôm miệng bật cười khanh khách. Đang cười, bỗng “xoảng” một tiếng.
Nàng quăng chén trà xuống đất, nước nóng hất lên tay, hồng hồng rát bỏng.
Sắc mặt Thái hậu biến đổi.
Trưởng công chúa như hóa điên, nhặt một mảnh sứ nhọn, kề sát cổ tiểu hoàng đế, dí ngay chỗ mạch máu. Chỉ cần nàng hơi dùng sức, m.á.u lập tức phun ra như suối. Tiểu hoàng đế môi run bần bật.
“Đừng… đừng mà… Gia Ý, có lời gì, cứ nói tử tế...”