Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 960

Cập nhật lúc: 2025-09-08 07:09:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng bây giờ, Tiêu Vũ liếc Ngụy Ngọc Lâm một thoáng.

Nam tử dáng như ngọc, ở đó, mặc cho soi xét.

Tiêu Vũ chợt dâng lên một tia áy náy.

Cảm giác áy náy khiến Tiêu Vũ nhất thời mềm lòng mà phần bốc đồng.

Bởi Tiêu Vũ đành : “Ta gả. Ta xuất giá là chứ gì? nào lúc .”

Tiêu Vũ vốn ngờ rằng chúng triều thần sẽ thúc ép nàng thành nhưng chẳng ngờ ngay cả dân chúng cũng nhọc lòng lo chuyện bao đồng.

Đương nhiên, điều cũng chứng tỏ một chuyện.

Tiêu Vũ lòng dân.

Từ khi Đại Ninh thành lập đến nay, chỉ khi Tiêu Vũ giữ vị Công chúa, quan hệ giữa hoàng tộc và dân chúng bình thường mới thể hài hòa như .

Nếu là đây, những bách tính nào dám bàn luận chuyện của hoàng tộc?

Chớ chi đến chuyện luận bàn ngay mắt, dù cho lén lút lưng cũng dám.

Bách tính thảy đều tin tưởng Tiêu Vũ, họ tường rằng dẫu lời lẽ sai lầm, Tiêu Vũ cũng sẽ trách phạt.

Đương nhiên... họ cũng thật lòng coi Tiêu Vũ là nhà.

Bây giờ bộ Đại Ninh đoàn kết hơn nhiều.

Tất cả những thứ đều nhờ công lao của Tiêu Vũ.

Mặt Rỗ run rẩy nhận tội: “Công chúa... mắt tròng, cúi xin Công chúa giáng phạt.”

Tiêu Vũ trầm ngâm giây lát, đáp: “Nếu ngươi nguyện ý, thì ngày mai, sẽ đưa cho ngươi một nghìn tấm chân dung của bản Công chúa, để ngươi đem bộ chân dung phân phát ngoài.”

Tiêu Vũ thừa tiện giao cho Mặt Rỗ việc truyền bá chân dung.

Mặt Rỗ liền khẩn khoản dập đầu tạ ơn, trăm ngàn cảm kích.

Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm rời khỏi đây.

Ngụy Ngọc Lâm : “Bách tính Đại Ninh cũng thật thú vị.”

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-960.html.]

Tiêu Vũ liếc Ngụy Ngọc Lâm một cái, hỏi : “Ngươi rủa xả mà còn hớn hở đến ư?”

Ngụy Ngọc Lâm lắc đầu: “Họ mắng là mắng kẻ bạc tình.”

Tiêu Vũ rõ thâm ý trong lời của Ngụy Ngọc Lâm, nàng chẳng kìm mà hỏi: “Ngươi đang là kẻ bạc tình đấy ?”

Ngụy Ngọc Lâm luôn như .

Bề ngoài trông vẻ ôn hòa khéo léo, nhưng kỳ thực trong lòng đầy rẫy mưu tính hiểm độc.

Ngụy Ngọc Lâm vẻ thật thà bảo: “Ta hề ý .”

Tiêu Vũ khẽ hừ lạnh một tiếng, nàng đoan chắc Ngụy Ngọc Lâm ý đó nhưng dẫu cho nữa... Ngụy Ngọc Lâm cũng nào dám biểu lộ ngoài mà kìm nén sâu thẳm trong lòng.

Rõ ràng chấp thuận cách của nàng nhưng vẫn cân nhắc cảm nhận của nàng khiến Tiêu Vũ cảm thấy hài lòng.

Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng Ngụy Ngọc Lâm đang nghĩ gì.

Ngụy Ngọc Lâm luôn cố tỏ tùy hứng việc theo ý nhưng cũng chỉ là để tự lừa dối chính tiên.

Người như Ngụy Ngọc Lâm... thể giả kẻ vô tài, phế nhân suốt bao năm trời như , nơi tinh thông nhất chính là ngụy trang.

Bởi , nàng thích kiểu nào, Ngụy Ngọc Lâm sẽ biến hóa bản thành như .

Ngụy Ngọc Lâm , nàng sẽ đồng cảm với những yếu đuối.

Chính bởi thế, phần lớn thời gian, Ngụy Ngọc Lâm luôn cư xử như một đóa bạch liên yếu ớt.

Thử ngẫm mà xem, một thể lên Thái tử Ngụy quốc thể thành một đóa bạch liên yếu mềm chứ?

Tuy nhiên... nếu như Ngụy Ngọc Lâm thật sự thể che giấu cả đời , dùng cả một đời để diễn trọn vai diễn vì Tiêu Vũ, đó chẳng là tình cảm sâu đậm ?

Hai dạo một vòng ở Thịnh Kinh.

Phát hiện đúng là bách tính Thịnh Kinh mù quáng sùng bái Tiêu Vũ.

Duy điều trong tay ai cũng một bức chân dung của Công chúa thì phần nào đó bất hợp lẽ thường tình.

Rốt cuộc thì Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm vẫn nhớ đến hài tử trong cung.

Kể từ ngày hài tử chào đời, Ngụy Ngọc Lâm quyết định an bài chính sự của Ngụy quốc ngay tại Ninh Nam. Ngụy Đế cũng ban chiếu ủng hộ quyết định của Ngụy Ngọc Lâm, hề trách cứ. Còn Tiêu Vũ thì ? Lại càng chẳng cần , nàng gần như sớm tối cận kề bên các hài tử rời. Chỉ chốc lát rời , cả hai chẳng hẹn mà cùng tâm tư đều hướng về hài tử.

Trước , Tiêu Vũ vẫn luôn cảm thấy nàng và Ngụy Ngọc Lâm chẳng mấy sở thích tương đồng... và đây chính là yếu tố then chốt ngăn trở tình cảm đôi bên đ.â.m chồi nảy lộc.

Loading...