Tiêu Vũ vô cùng nhiệt thành: “Đói thì cứ dùng .”
Ngụy Ngọc Lâm khẽ gật đầu: “Đa tạ.”
Thấy Ngụy Ngọc Lâm còn khách sáo với đến thế, Tiêu Vũ chẳng nén nụ .
Hai dùng bữa xong thì chuẩn hồi thôn Hải Đới để nghỉ ngơi.
Dung mạo của Ngụy Ngọc Lâm xuất hiện, khiến các đại cô nương, tiểu tức phụ trong thôn chẳng kìm mà ngoái mãi thôi.
Tiểu tức phụ còn đỡ, chỉ dám liếc thoáng qua.
lúc , một cô nương gan bèn xông đến, mang theo một đĩa sò xào đặt mặt: “Thái tử điện hạ, đây là... sò xào đích cẩn thận chế biến cho , chi bằng nếm thử chăng?”
Tiêu Vũ khẽ liếc thiếu nữ .
Thẩm Hải Nguyệt là một tuyệt sắc giai nhân tiếng trong thôn.
Tiêu Vũ chẳng hề nổi giận, trái còn lộ rõ vẻ hứng thú về phía Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm cất lời: “Đa tạ hảo ý của cô nương, song tại hạ e ngại thê tử cưới sẽ sinh hiểu lầm.”
Thẩm Hải Nguyệt khẽ giật , lập tức về phía Tiêu Vũ, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.
Chẳng lẽ thời cơ xuất hiện đúng ?
Lúc nàng vị Thái tử chẳng quân tử cho lắm, thậm chí còn mang theo hai giai nhân từ Ngụy đô đến. Nàng từng âm thầm đánh giá, dung nhan của cũng chẳng hề thua kém hai giai nhân là bao!
Có lẽ hôm nay Công chúa ở đây nên Ngụy Thái tử dám thể hiện rõ ý nghĩ trong lòng.
Gà Mái Leo Núi
Có điều... nàng chẳng coi trọng Công chúa vì khinh thường, mà bởi nhận thấy Ngụy Thái tử dám mang theo giai nhân tới, ắt hẳn cũng chẳng mấy bận tâm đến vị Công chúa .
Hơn nữa... quan trọng hơn cả, dường như Công chúa cũng chẳng mấy lòng với Ngụy Thái tử.
Thẩm Hải Nguyệt vội vã khải tấu: “Điện hạ hiểu lầm , tiểu nữ ý gì khác, chỉ là Ngụy Thái tử là Thái tử Ngụy quốc, thể tận tâm lo liệu quốc sự Đại Ninh , vì tiểu nữ mặt dân chúng Hải Đới thôn, cũng như thể lê dân Đại Ninh, dâng lời cảm tạ Ngụy Thái tử.”
“Làng chài ven biển chúng tiểu nữ nghèo nàn, chẳng chi quý giá để tỏ lòng cảm tạ Người, mặc dù sò hương nhỏ bé, nhưng chọn lựa phiền phức, bóc vỏ cũng phiền phức, vì xem như tấm lòng đền đáp Điện hạ.” Thẩm Hải Nguyệt tiếp tục thưa.
Tiêu Vũ khẽ, đôi mắt híp , cất tiếng: “Cô nương lòng tạ ơn ngươi, cứ nhận lấy .”
Ngụy Ngọc Lâm liếc Tiêu Vũ một cái, dù chẳng cất lời, song vẫn khiến nàng cảm thấy một trận lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-907.html.]
Tiêu Vũ chút hài lòng.
Ta với mới quen, mà dám bày vẻ mặt lạnh lùng đó ư?
Ngụy Ngọc Lâm thì nghĩ: Mặc dù Thẩm cô nương khẩu khí đường hoàng, song tâm tư lộ liễu, mà Công chúa chẳng mảy may bận tâm!
Bỗng chốc, Tô Lệ Nương cùng Võ Vương bước đến.
Tô Lệ Nương thấy cảnh tượng thì đưa tay tiếp nhận vật phẩm: “Món hẳn là tốn ít công phu lắm đây?”
Tô Lệ Nương : “Nếu tạ ơn Ngụy quốc, thì cũng nên tạ ơn cả Võ Vương Điện hạ.”
“Võ Vương.” Tô Lệ Nương gọi.
Võ Vương lập tức lấy lòng, vội vàng đáp: “Ta đây ạ!”
“Hãy dùng hết !” Tô Lệ Nương .
Võ Vương nhận lấy, đĩa sò hương bóc vỏ sạch sẽ, sang Tiêu Vũ : “Công chúa, thể lấy cho một đôi đũa ?”
Tiêu Vũ bật , tiện tay rút thẳng một đôi đũa từ trong gian đưa cho Võ Vương.
Võ Vương lập tức vận dụng bản lĩnh ăn uống, chỉ trong hai miếng chén sạch đĩa sò.
“Thẩm cô nương, tài nghệ của cô nương quả tệ chút nào! Ta mặt Thái tử Ngụy quốc bọn , cùng các tướng sĩ cảm ơn ngươi!”
“Chỉ là đáng tiếc, sản lượng của thứ quá thấp, nếu mỗi tướng sĩ đều thể thưởng thức thì còn gì tuyệt vời hơn!” Võ Vương chép miệng một chút.
Thẩm Hải Nguyệt chứng kiến cảnh tượng , đôi môi khẽ mấp máy, khép nép thưa: “Tiểu nữ xin phép cáo lui .”
Tô Lệ Nương ẩn ý: “Thế nào? Ta xuất hiện đúng lúc đấy chứ?”
Tiêu Vũ thấy Tô Lệ Nương nháy mắt hiệu với , trong lòng chợt dâng lên một dự cảm bất an. Chẳng lẽ, Tô Lệ Nương hết chuyện ?
Tất nhiên, nếu là kẻ khác nháy mắt hiệu ắt hẳn khó coi, song Tô Lệ Nương động tác một cách thùy mị đến lạ thường.
Tô Lệ Nương sang Ngụy Ngọc Lâm, mỉm : “Ngụy Thái tử, ngươi tuyệt đối phụ A Vũ nhà , bằng , đây chính là đầu tiên tha cho ngươi !”
Võ Vương lập tức bày tỏ lập trường: “Lệ Nương, đến lúc đó chẳng cần nương tử tay, chính , là ca ca , sẽ cắt đầu xuống, phế bỏ ngôi vị Thái tử! Khiến cả đời sống trong thống khổ hối hận!”
Quả nhiên, chỉ để giai nhân vui lòng.