nay Phong Hải chủ xuất hiện, đặc biệt là sự nhiệt tình biểu hiện rõ  mặt và bằng hành động của , khiến cho Ngụy Ngọc Lâm tựa hồ gặp  đại địch.
Có mối hiểm nguy rằng nữ tử  tâm niệm  thể  kẻ khác cướp  mất.
Ngụy Ngọc Lâm há  thể tiếp tục thờ ơ ư?
Thế là ánh mắt Ngụy Ngọc Lâm dừng   Bạch Tuyết.
Ngụy Ngọc Lâm xoay  lên lưng ngựa.
Lần  chẳng cần Ngụy Ngọc Lâm  chủ động tìm đến Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cưỡi thừa kỵ , cũng chính là Đặc Năng Lạp. Khoảnh khắc Đặc Năng Lạp trông thấy Bạch Tuyết, vó ngựa khẽ vung,   liền trở nên hưng phấn, lập tức lộc cộc phi nước kiệu đến bên Bạch Tuyết.
Song mã  kề cận bên .
Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm, tựa như hai  kề vai sát cánh.
Tiêu Vũ vô cùng ngượng nghịu khẽ kéo bờm Đặc Năng Lạp: “Đặc Năng Lạp, ngươi  quá đủ  đó!”
Đôi tai Đặc Năng Lạp tức thì cụp xuống, chẳng  vì tủi , mà là nó bày  dáng vẻ “chó nhỏ tụng kinh, tai chẳng màng ”, giờ đây dẫu Thiên vương lão tử  giáng lâm, nó cũng quyết  ở bên Bạch Tuyết cho bằng !
Thừa kỵ của  thật quá mất mặt .
Tiêu Vũ cực kỳ lúng túng: “Thật áy náy quá… Đặc Năng Lạp   là bởi nó quá đỗi yêu thích Bạch Tuyết.”
Tiêu Vũ  ngẩng đầu thì  thấy Ngụy Ngọc Lâm đang  .
Trong mắt   vài phần cảm xúc thâm trầm  cách nào diễn tả thành lời.
“A Vũ.” Thanh âm Ngụy Ngọc Lâm trầm khàn.
Tiêu Vũ mím chặt đôi môi, nàng luôn cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm thật kỳ quặc.
Ngụy Ngọc Lâm : “A Vũ, nàng… nàng  thể đừng từ bỏ ,  ?”
Tiêu Vũ  lời , khẽ ngạc nhiên  Ngụy Ngọc Lâm. Vẻ mặt  lúc  hệt như một thiếu phụ đang hờn dỗi, còn nàng thì  tựa kẻ bạc tình bạc nghĩa… Chậc,  đúng,  là nữ tử phụ bạc mới .
Tiêu Vũ bất đắc dĩ đáp: “Ngụy Thái tử, …  khi nào   cần  chứ?”
“Ý của nàng là, sẽ  bao giờ chối bỏ  ?”
“Không , ý của  là, hình như từ  đến nay  nào  cần đến ?” Tiêu Vũ chợt thấy đầu óc  như  vỡ tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-869.html.]
Khi hai  đang trò chuyện, Phong Hải chủ cỡi ngựa tới.
Lúc , Phong Hải chủ đang cỡi một tuấn mã cái. Con ngựa   vẻ hứng thú với Đặc Năng Lạp, bèn áp sát  gần.
Thế nên, hai con ngựa đang cùng , bỗng biến thành ba.
Phong Hải chủ cất lời: “Ối chà, thật ngại quá, tuấn mã của  cứ nhất quyết  tới đây.”
Một kẻ phá đám như Phong Hải chủ xuất hiện, chủ đề giữa Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm chẳng còn tiện bàn luận thêm nữa.
Phong Hải chủ tiếp lời: “Ngụy Thái tử,  nãy thật ngại quá,  luôn bận chăm sóc A Vũ, thế nên  kịp cùng ngươi hàn huyên. Mong ngươi đừng bận tâm.”
Lời  của Phong Hải chủ vốn dĩ chẳng  gì lạ, nhưng ẩn chứa hàm ý khiêu khích rõ ràng.
Ngụy Ngọc Lâm vẫn luôn khoan dung với Tiêu Vũ.
 Phong Hải chủ  khiêu khích đến tận mặt .
Gà Mái Leo Núi
Nếu Ngụy Ngọc Lâm còn  phản kích, thì còn  thể thống nam nhi gì nữa?
Chỉ  Ngụy Ngọc Lâm cất lời: “Phong Hải chủ, khi còn ở  đảo,   cảm tạ ngươi  chăm sóc cho vị hôn thê của .”
Quả đúng , hôn ước giữa hai  họ vẫn còn đó.
Ngụy Ngọc Lâm   quả thực chẳng  gì đáng chê trách.
Phong Hải chủ  vang: “Ta  giữa hai   hôn ước, nhưng  , ngươi hãy   khuyên một lời, dưa ép thì  ngọt, duyên phận cưỡng ép nào  hạnh phúc…”
“Nhiều năm về ,  đời sẽ trọng tự do luyến ái!” Phong Hải chủ tiếp lời.
Tiêu Vũ  lời , vô thức  Phong Hải chủ thêm một .
Hắn…     đến chuyện tự do luyến ái?
Huống hồ…  còn ‘nhiều năm về ’ ư?
Lời   thốt , khiến nàng ngờ rằng, chẳng lẽ Phong Hải chủ cũng là kẻ lạc thời như nàng?
Tiêu Vũ chần chừ suy tư, cuối cùng vẫn  nhịn , cất lên câu hỏi thâm sâu trong linh hồn: “Kỳ biến ngẫu bất biến.”
Phong Hải chủ ngây ,  Tiêu Vũ: “Hả?”
Tiêu Vũ khẽ thất vọng, chẳng  kẻ lạc thời ư…  mà… nàng vẫn  chút buồn bã, vốn tưởng  thể gặp  đồng hương chốn cố thổ.
Câu “Kỳ biến ngẫu bất biến, dấu xem góc phần tư” đây chính là mật hiệu thường dùng của những kẻ từ dị giới đến.