Vừa Bảo Ninh ở xem kết cục cuối cùng, vì sợ khác phát hiện nên nàng dẫn Yên Nhi rời khỏi nơi nguy hiểm .
“Cái thứ lòng muông thú nhà ngươi, thấu rõ tất cả , bây giờ ngươi giao Thành chủ đây, thể tha cho ngươi một mạng.” Kẻ lạnh lùng .
“Nếu , sẽ bóp c.h.ế.t nữ nhi của ngươi , đó tiễn ngươi xuống suối vàng luôn.”
Bảo Ninh tái mặt: “Yên Nhi! Ngươi thả Yên Nhi !”
Thế nhưng kẻ càng gia tăng lực đạo.
Tiêu Vũ thể nhịn thêm nữa.
Nàng đang giữ , đòi , cứ tới chỗ nàng là .
“Gừ rào!”
Theo tiếng gầm của loài dã thú vang vọng.
Một con hổ Đông Bắc chậm rãi bước từ chỗ tối.
Hổ Đông Bắc ở trong gian nuôi đến mức mập mạp cường tráng, da lông mượt mà bóng bẩy, khi nó bước mang theo một cảm giác uy áp vô hình.
Ngay cả kẻ đang giữ Yên Nhi con tin cũng cảm thấy sợ hãi.
Đây là mãnh hổ đấy, lúc cắn sẽ bất phân địch hữu.
Gà Mái Leo Núi
Nhìn thấy con hổ đang lao về phía , kẻ đang giữ Yên Nhi bỗng buông một tiếng khẩy đó gã đẩy Yên Nhi về phía hổ Đông Bắc.
Yên Nhi mặt mày trắng bệch, nàng thét lên thật to nhưng nỗi sợ hãi khóa chặt cuống họng nàng, phát bất kỳ âm thanh nào.
Nào ngờ mãnh hổ chẳng những há miệng vồ mồi, trái còn khẽ nghiêng , khéo léo để Yên Nhi leo lên lưng nó.
Sau đó, con hổ đột nhiên nhảy vút về phía xa, tới khi đến chỗ an nó mới ngừng , thả Yên Nhi xuống.
Tiếp đó, nó phục xuống đất, kêu một tiếng: “Miêu.”
Tiếng miêu lập tức khiến Yên Nhi nhớ tới con mèo nàng nuôi, nó cũng kêu như . Chẳng lẽ con hổ ăn thịt nàng ?
Sắc mặt của tên tùy tùng đang giữ Yên Nhi lập tức trở nên âm trầm, gã đang chuẩn tay.
Đột nhiên một bóng đen xẹt qua, chớp nhoáng cào một vết lên mặt gã .
Đợi đến khi bóng đen đáp xuống đất, chúng nhân mới nhận đó là một hắc báo.
Một mãnh hổ, một hắc báo xuất hiện khiến kinh ngạc tột độ.
Thuộc hạ của Bảo Ninh Công chúa đều cảm thấy thể tin , hỏi: “Công chúa điện hạ, nuôi dưỡng mãnh thú để chi?”
Bảo Ninh Công chúa lắc đầu, đáp: “Không .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-826.html.]
Ngay khi Bảo Ninh Công chúa đang cảm thấy khó hiểu.
Tiêu Vũ nhẹ nhàng bước tới.
“Thái Bình Công chúa?” Bảo Ninh cau mày hỏi.
Tiêu Vũ...
Nàng cái danh xưng đó, lòng ngượng ngùng đến độ chôn vùi.
Thái Bình Công chúa chân chính há hạng tầm thường? Nàng đây chẳng qua chỉ là một kẻ nông nổi, cậy gian và đôi chút bản lĩnh mà thôi.
Tiêu Vũ tự phận của .
Ít nhất là Tiêu Vũ bao giờ tự nhận là thông tuệ.
“Bảo Ninh cô cô, là .”
Vừa xong câu đó, Tiêu Vũ lập tức cất tiếng gọi hai thú cưng của : “Đặc Biệt Hổ, Đặc Biệt Hắc. Các ngươi đây.”
Hổ Đông Bắc và hắc báo cùng đến bên cạnh Tiêu Vũ, hai bên trái của nàng, đóng vai trò hộ pháp.
“Đây là...” Tô Mộ, một thuộc hạ bên cạnh Bảo Ninh, khỏi buột miệng hỏi.
Tiêu Vũ vuốt ve đầu hổ, khẽ khàng lùa tay qua râu mép báo đen, đoạn mới cất lời: “Hai tiểu thú đều là vật cưng yêu thích của .”
Dạo gần đây, Tiêu Vũ quả thực duyên với việc nuôi dưỡng vật cưng.
Dĩ nhiên, những vật cưng mà Tiêu Vũ chọn lựa đều là những loài uy dũng như thế , hoặc khi là hồ ly tinh quái.
Chẳng thể trách nàng cái cố chấp, bởi nhị sư nặng hơn ba trăm cân , nàng thật sự thể xem là vật cưng .
Yên Nhi khỏi ngạc nhiên Tiêu Vũ.
Vốn dĩ, Yên Nhi mực sợ hãi mãnh hổ, song, khi nhận chúng chẳng hề mang địch ý, nàng liền còn chút e ngại nào.
Đoạn, nàng thấy mãnh hổ tựa một con mèo lớn, sấp bên chân Tiêu Vũ, thậm chí còn dùng cái đầu to lớn đầy lông lá cọ vạt áo nàng. Yên Nhi bèn cất tiếng hỏi: “Nó... nó sẽ cắn chứ?”
Tiêu Vũ thản nhiên đáp: “Không hề cắn .”
Quả thực, lời Tiêu Vũ chẳng hề khoa trương chút nào.
Con hổ Đông Bắc quả thật hề cắn .
Dù là địch là hữu, chúng cũng chẳng qua chỉ là đang đùa giỡn với chiến thuật tâm lý. Nếu kẻ kịp tránh né, chúng cũng sẽ thật sự cắn xé .
Bởi lẽ, Đặc Biệt Hổ giờ đây khai mở một phần linh trí.
Nếu chẳng vì sinh tồn, đến cả thỏ non chúng cũng chẳng hề động tới.