“Có  Công chúa vẫn còn lo lắng cho tiểu Công chúa đến tận bây giờ ?” Tạ ma ma .
Trong mắt Tạ ma ma và Quý Hòa, Tiêu Vũ chính là tiểu Công chúa, dù   phận của nàng vốn dĩ là như .
Quý Hòa : “Tin tức  sai  truyền , liệu  đến nơi ?”
Tạ ma ma gật đầu: “Nếu   bất trắc nào xảy , thì  lẽ tin tức  đến nơi .”
Đương nhiên đây chỉ là tình huống   bất kỳ biến cố nào. Song hiện tại   một chuyện bất ngờ.
Đó là Tiêu Vũ    ở trong hành cung, tự nhiên  thể nhận  phong thư  đưa tới .
Tiêu Vũ cảm thấy  vẫn nên trực tiếp gặp gỡ vị cô cô ,  chuyện gì thì diện kiến  rõ  nhẽ.
 mà nếu như đột nhiên xuất hiện trong phòng, nhất định sẽ khiến  kinh sợ đến mất hồn.
Vì , Tiêu Vũ  thuấn di  ngoài phòng, thấy tứ bề vắng lặng, liền nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai!” Sắc mặt Tạ ma ma chợt biến, trở nên nghiêm nghị hơn.
Đã sớm hạ lệnh  cho  khác đến gần tẩm điện, lúc  còn  ai dám tới?
Nhan sắc Quý Hòa cũng trở nên khó coi, nàng và Tạ ma ma đối mặt  .
Chẳng lẽ kẻ đến  là Tây Cương Vương?
Tuy rằng Tây Cương Vương   phong nàng   phi tử, nhưng cho đến nay cũng  từng qua đêm tại đây. Kỳ thực, ai ai cũng hiểu rõ, Tây Cương Vương cũng  mảy may thật lòng với vị vương tẩu như nàng,   chỉ  danh tiếng   của nàng,  vương vị của  thêm phần danh chính ngôn thuận mà thôi.
“Công chúa  an giấc .” Tạ ma ma khẽ đáp.
Tiêu Vũ khẽ gọi: “Quý Hòa cô cô...”
Tiếng “Quý Hòa cô cô”  cất lên, cả gian phòng bỗng chốc lặng phắc,   đều giật  hoảng sợ.
Quý Hòa  đợi Tạ ma ma mở cửa,  vội vã tự  chạy .
Cánh cửa  hé mở, quả nhiên là Tiêu Vũ đang  bên ngoài.
Gà Mái Leo Núi
Quý Hòa đưa tay kéo Tiêu Vũ ,  đó nhanh chóng đóng cửa .
Lúc , Tiêu Vũ mới để ý cô cô  chân trần chạy đến, ngay cả hài cũng  kịp mang.
Tiêu Vũ khẽ nhắc: “Cô cô,  nên an tọa. Đất lạnh thấu xương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-778.html.]
Tạ ma ma tiến tới đỡ Quý Hòa Công chúa an tọa.
Giờ đây, cả hai đều  đối phương.
Tiêu Vũ khoác   bộ y phục giản dị, tựa hồ  rời giường, toát lên vẻ tùy tính.
Tạ ma ma : “Vị  là... Thái Bình Công chúa chăng?”
Tiêu Vũ vội vàng hành lễ: “Người chắc hẳn là Tạ ma ma? Ta là A Vũ,  cứ gọi  là A Vũ là !”
Trước , Tạ ma ma vốn là  của Tạ gia, coi như  họ hàng xa với mẫu tộc của nàng.
Tạ ma ma lau  giọt lệ: “Thật  ngờ... A Vũ Công chúa  trưởng thành đến nhường .”
Quý Hòa  Tiêu Vũ: “A Vũ, con   thư của  ?”
Tiêu Vũ ngỡ ngàng hỏi: “Thư nào?”
“Vậy con  cung  gì?” Quý Hòa hỏi.
Tiêu Vũ đáp: “Hôm nay,  nhận thấy cô cô tựa hồ  điều khó giãi bày, bởi  mới  tới hỏi xem, liệu   cô cô thật sự  ẩn tình nào đó  tiện   mặt   chăng?”
Nói đến đây, Tiêu Vũ  tiếp lời: “Hôm nay,   gặp riêng cô cô, nhưng Tây Cương Vương   ưng thuận... Điều  khiến  cảm thấy hết sức bất thường.”
Quý Hòa trầm mặc một lát,  đáp: “Không  gì bất thường cả,  chỉ e  quá đỗi nhớ cố hương mà thôi.”
“A Vũ, con hãy  về Đại Ninh  ,  ở đây  .” Quý Hòa  tiếp lời.
Nội dung bức thư cũng chẳng  gì quan trọng, ngoài việc mong Tiêu Vũ sớm rời .
Tiêu Vũ thấy Quý Hòa như , khẽ cau mày : “Cô cô, chúng  là   m.á.u mủ,  vì Tiêu thị mà  xuất giá nơi xa,  điều gì khó xử, xin  hãy  cho  .”
Quý Hòa khẽ lắc đầu: “Ta chẳng  gì khó xử cả.”
Tuy Tiêu Vũ  thể suy xét thấu đáo, nhưng nàng vẫn   , trong lòng Quý Hòa nhất định  điều ẩn tình khó giãi bày.
Bởi , Tiêu Vũ  tiếp lời: “Thật  dám giấu giếm,  đến Tây Cương   chính là để thỉnh đón  về triều. Nếu  ưng thuận, Đại Ninh vĩnh viễn là cố hương của .”
Quý Hòa  xong câu ,  phần ngẩn ,  đó đăm đăm  Tiêu Vũ với ánh mắt khó tin.
  đó, Quý Hòa  khẽ  một tiếng bất lực: “A Vũ,   con hy vọng cô cô trở về, nhưng cô cô  xuất giá, nay là  của Ô gia.”
“Ta  mang  phận Công chúa hòa , há  thể  về là về?” Quý Hòa  tiếp lời.