Vũ Nhu mở miệng : “Mặc dù Đại ca ngu ngốc một chút nhưng thật bản chất tệ lắm, Tô nương nương thật sự chẳng đoái hoài suy xét ư?”
Tô Lệ Nương lười nhác tựa vách xe: “Không, yêu một quá đỗi mệt mỏi.”
“Ta bao giờ ai vứt bỏ thêm một nào nữa.” Tô Lệ Nương lạnh nhạt .
Mất tấm chân tình một mang một nửa linh hồn lẫn ý chí của nàng, cùng một nửa niềm vui.
Nàng nếm trải chuyện như nữa, tất nhiên cũng sẽ thích ai nữa.
Tô Lệ Nương xong thì giọng điệu chút u sầu: “Nửa đời còn , và Dung Phi tỷ tỷ cùng trải qua là .”
Tiêu Vũ nhịn : “Tô nương nương, e rằng khi chúng trở về, Dung Phi tỷ tỷ sớm se duyên nữa chăng? Vì nàng thật sự chẳng đoái hoài suy xét một chút ư? Tuy rằng thích kẻ ngu ngốc quá đỗi, nhưng dẫu cũng chân thành, chân thành... vĩnh viễn là kỹ năng bất bại khuất phục vạn !”
“Phụ hoàng dẫu quy tiên, kẻ sống vui vẻ mới là chuyện trọng yếu!” Tiêu Vũ tiếp lời.
Tô Lệ Nương lắc đầu: “E rằng thể, Giang Cẩm Dung vô cùng ngoan cố, thể nào dễ dàng đổi quyết định .”
Dẫu nàng cũng thầm mong Giang Cẩm Dung thể buông bỏ chấp niệm.
dựa sự am hiểu của Tô Lệ Nương về Giang Cẩm Dung, đó thực sự là một điều viển vông.
Sự xuất hiện của Võ Vương chẳng hề chậm bước chân của đoàn .
Mọi tiến bước nhanh, đến khi chạng vạng tối rời khỏi địa phận Ngụy Đô.
Gần Ngụy Đô một dịch trạm.
Hơn nữa, dịch trạm là của quan phủ.
Quả thực ít vãng lai nghỉ chân tại đây.
Đoàn Tiêu Vũ quan binh hộ tống, khi bọn họ tới, của dịch quán lập tức sắp xếp những phòng nhất để nghỉ ngơi.
Tiêu Vũ vẫn quen một một phòng.
Những khác thì hai chung một phòng khách.
Tiêu Vũ cũng chẳng cố tình kiếm chuyện thể chung phòng với khác, chủ yếu là vì nàng cần gian để xem xét thứ. Một khi gian, đương nhiên nàng cần một cảnh khép kín tuyệt đối.
Nếu để cho bên ngoài thấy nàng đột nhiên biến mất đột nhiên xuất hiện,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-749.html.]
Há chẳng là đang thi triển ảo thuật biến sống cho thiên hạ chiêm ngưỡng ? Tiêu Vũ cũng khiến khác hoảng sợ đến tan nát tinh thần.
Trên đường mệt mỏi rã rời.
Tiêu Vũ tiến gian, đẩy một chiếc xe mua sắm chọn lựa vật phẩm trong trung tâm thương mại.
Hạt dưa, khoai tây chiên, thạch, que cay… bất kể món gì thể chọn, Tiêu Vũ đều lấy một ít.
Chờ đến lúc tiếp tục lên đường, Tiêu Vũ lấy những thứ . Tô Lệ Nương nếm đồ của Tiêu Vũ chỉ một , nhưng nào ăn nữa cũng cảm thấy kinh ngạc khôn tả. Về phần Vũ Nhu Công chúa thì như thể khai mở một thế giới mới.
Nếu Tiêu Vũ tỷ tỷ là nữ nhi, nàng gả cho Tiêu Vũ tỷ tỷ !
Những ngày tháng quả thực quá đỗi sung sướng.
Đột nhiên nàng cảm thấy kiếp sống đây của há chẳng vô vị xiết bao!
Gần Ngụy Đô vẫn còn nơi thể nghỉ ngơi, nhưng càng tiến xa Ngụy Đô thì dịch trạm càng thưa thớt, cứ theo đà … nhất định nghỉ đêm nơi hoang dã.
Tiêu Vũ chẳng xa lạ gì với việc hạ trại dã ngoại.
bây giờ là mạt thu, đông chớm về, trong cơn mưa rơi xuống còn mang theo tuyết hạt tựa đao phong, cắt da cắt thịt đau nhói.
Tuy rằng Tiêu Vũ chuẩn lều bạt tươm tất từ , nhưng thời tiết khắc nghiệt, đương nhiên vẫn hi vọng một căn phòng che mưa chắn gió.
Lúc , một trận gió lạnh lẽo thổi qua.
Vũ Nhu xốc rèm xe ngựa lên thoáng qua bên ngoài, chỉ thấy chân trời mây đen cuồn cuộn đang kéo tới, thiên tượng báo trời sắp đổ mưa.
“A Vũ tỷ tỷ, trời sắp đổ mưa , chúng đây?” Vũ Nhu hỏi.
lúc , Thẩm Hàn Thu tiến tới khải bẩm: “Khải bẩm công chúa, dò đường phía trở về báo rằng cách đây xa một dịch trạm hoang phế, tuy rằng bỏ hoang nhưng lẽ vẫn thể che mưa tránh gió.”
Tiêu Vũ thấy lời thì khỏi bật : “Xem đó, đang ngái ngủ bỗng đưa gối chăng?”
“Chúng mau mau lên đường, đến dịch trạm khi trời đổ mưa.” Tiêu Vũ căn dặn.
“Vâng.”
Ngựa trong đội ngũ của Tiêu Vũ đều vô cùng cường kiện, đặc biệt là lúc thỉnh thoảng nghỉ ngơi đường, Tiêu Vũ cũng sẽ hòa thêm linh tuyền nước uống của những con ngựa .
Vốn dĩ Ngụy Ngọc Lâm chọn ngựa cho bọn họ, Tiêu Vũ như khiến sức bền của những con ngựa càng mạnh mẽ hơn.
Gà Mái Leo Núi
Đoàn như gió thoảng mây trôi.