(Trích từ bài Thiên tịnh sa - Thu tứ của Mã Trí Viễn, miêu tả bức tranh về sống ở vùng hoang vu nơi đất khách quê , thể hiện nỗi nhớ quê hương của đau buồn tột cùng tức cảnh sinh tình.)
Có điều, Ngụy Ngọc Lâm tự nhủ và Tiêu Vũ nào vĩnh biệt, ắt còn cơ hội tương phùng, cuối cùng tâm trạng của cũng dịu vài phần: “A Vũ, đường hãy cẩn thận.”
“Nếu việc gì cần, cứ trở bên cạnh bất kỳ lúc nào.” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục .
Tiêu Vũ đáp: “Ngươi hãy dặn dò đám sơn tặc, bọn hung ác của Ngụy quốc các ngươi cẩn thận một chút . Nếu chúng chút sơ suất, báo ứng của chúng ắt là ban cho.”
Ngụy Ngọc Lâm đành tránh đường.
Giờ khắc , nỡ chia xa...
Chẳng ai là nỡ .
Trong ánh mắt của Vũ Nhu ngập tràn hưng phấn vì sắp rời xa cố hương, về phần Tiêu Vũ càng thâm tình thương nhớ gia đình.
Nếu ai đó nỡ rời bước, thì đó chính là Đặc Năng Lạp dành cho Bạch Tuyết, quả thực là chân nỡ cất bước, đôi mắt ngắm Bạch Tuyết như gắn chặt nàng .
Xem như đời ngựa của Đặc Năng Lạp gặp trở ngại lớn lao nhất.
Đặc Năng Lạp mong mỏi chủ nhân của thể kết thành đôi lứa với chủ nhân của Bạch Tuyết bao.
Gà Mái Leo Núi
Như , tình cảm giữa hai ngựa ắt sẽ như tình ...
Sau khi họ chào tạm biệt Ngụy Ngọc Lâm, thêm một đoạn đường nữa, Tô Lệ Nương mới gỡ bỏ diện mạo che giấu mặt.
Bỗng một cưỡi ngựa đuổi theo: “Lệ Nương!”
Giọng vang vọng lớn, khiến Tô Lệ Nương chấn động đến mức nhịn níu tai .
“Thanh âm chút quen thuộc.” Vũ Nhu bất giác thốt lên.
“Lệ Nương!” Giọng càng gần, tới bên cạnh xe ngựa.
Có lẽ là hộ vệ phát hiện đây là quen nên ý ngăn cản.
“Võ Vương điện hạ, ngài tới đây?” Tô Lệ Nương vén mép rèm xe ngựa lên, để lộ một nụ xinh song phần gượng gạo.
Trên mặt Võ Vương tràn đầy vẻ tiều tụy hốc hác: “Lệ Nương, nàng lời gì với ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-748.html.]
Tô Lệ Nương hỏi: “Chúng gì để luận bàn ?”
Một cao lớn như Võ Vương cũng nhịn chút ấp úng nên lời: “Nàng... cứ trở về như ư? Chẳng ở ?”
“Tại ở ?” Tô Lệ Nương hỏi ngược .
Tiêu Vũ chứng kiến cảnh , bất giác đưa tay che mắt, dám thêm. Than ôi, đây là bi kịch chốn hồng trần đến thế !
Nhìn dáng vẻ là Võ Vương trao tấm chân tình sâu nặng cho Tô Lệ Nương, nhưng Tô Lệ Nương chẳng mảy may động lòng.
Võ Vương : “Chẳng lẽ nàng... vương chút quyến luyến nào đối với bổn vương ư?”
Tô Lệ Nương thẳng thắn đáp: “Không .”
“... nàng nhận lễ vật dâng tới.” Võ Vương chần chừ giây lát.
“Nàng đừng hiểu lầm, ý là nàng nhận lễ vật thì thế nào, những lễ vật tặng nàng thì chính là của nàng, chỉ là ... cứ ngỡ nàng chút thiện cảm với .” Thanh âm của Võ Vương dần khẽ khàng.
Tô Lệ Nương nở nụ : “Trước khi lên đường cho trả bộ lễ vật cho ngươi .”
“Ban đầu vốn dĩ cũng giữ vật ngươi ban, nhưng nếu nhận thì ngươi cứ dây dưa dứt, khiến cực chẳng ... đành dùng đến hạ sách .” Tô Lệ Nương tiếp tục .
Võ Vương về phía Tô Lệ Nương, hai mắt đỏ hoe: “Thế nên, nàng hề thích một chút nào ?”
Tô Lệ Nương ngắm Võ Vương một lượt tiếp tục : “Ngươi cảm thấy thể thích ngươi ư?”
Tiêu Vũ nàng thì nhịn thầm thương cho Võ Vương.
Trong lòng nàng cũng bất giác tự nhủ, tuy rằng Tô Lệ Nương dung mạo khuynh thành, nhưng đối với những theo đuổi , chỉ cần tính cách đến nỗi thì cũng coi như là nhẹ nhàng êm ái, đối đãi gay gắt với Võ Vương đến .
Lời của nàng thoạt thì vương chút sát khí, nhưng chẳng khác gì lấy d.a.o đ.â.m thẳng trái tim Võ Vương.
Võ Vương luống cuống tay chân đại mỹ nhân mắt.
Hắn ngây dại : “Là , là mơ mộng hão huyền.”
Tô Lệ Nương nhẹ nhàng mở miệng: “Đặc Năng Lạp, mau phi .”
Vừa Đặc Năng Lạp cũng màn kịch vui diễn, lúc Tô Lệ Nương lệnh một tiếng, nó lập tức dẫn theo đồng bọn phi nhanh.
Xe ngựa chạy tới mức chút chao đảo, lúc mới bỏ Võ Vương ở phía .