Tiêu Vũ bật , nàng lấy một hộp cá quế thối.
“Muội đang đến thứ !” Tiêu Vũ đáp.
“Đây là vật gì ?” Vũ Nhu tò mò hỏi.
“Đây chính là cá quế thối!” Tiêu Vũ giới thiệu.
Đoạn, Tiêu Vũ chẳng bận tâm y phục mở hộp , cùng Vũ Nhu thưởng thức.
Tiêu Vũ vẫn luôn tự cho rằng khẩu vị của đặc biệt. Thế nhưng ngờ rằng, ở Ngụy quốc , nàng thể gặp một sở thích tương đồng!
Món sầu riêng thì còn bằng lòng chia sẻ cùng nàng, nhưng cá quế thối , ngoại trừ Vũ Nhu thì chẳng ai dám cùng nàng thưởng thức!
Tính tình Tiêu Vũ ưa sẻ chia, thích cô độc, giờ gặp sở thích tương đồng, nàng nhịn thốt lên: “Ta thật mang về Đại Ninh.”
Vũ Nhu thấy lời của nàng thì nghi hoặc hỏi: “A Vũ tỷ tỷ, thật sự định về Đại Ninh ư?”
“Phụ hoàng quyết định lập trưởng Thái tử , nếu ở đây thì chính là Thái tử phi, cũng chính là Hoàng hậu đó!” Vũ Nhu .
Tiêu Vũ về phía Vũ Nhu, hỏi: “Muội cảm thấy thế nào?”
Gà Mái Leo Núi
Vũ Nhu trầm mặc một lát đáp: “Ta vẫn cảm thấy A Vũ tỷ tỷ đúng, nam nhân chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút đao!”
“Vậy nên... lúc A Vũ tỷ tỷ về Đại Ninh, thể theo ?” Vũ Nhu mong đợi hỏi.
Tiêu Vũ thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của Vũ Nhu thì lập tức đáp: “Được, nếu , đương nhiên thể!”
Dẫu , nàng cũng chẳng thiếu khẩu phần lương thực của một .
Vũ Nhu lập tức vui vẻ mặt: “A Vũ tỷ tỷ, thật với !”
Mặc dù Ngụy Ngọc Lâm thừa hiểu việc giữ chân Tiêu Vũ chuyện dễ dàng, nhưng tuyệt đối thể ngờ rằng... Tiêu Vũ cả gan bắt cóc của .
Vũ Nhu cùng Tiêu Vũ trò chuyện đỗi vui vẻ, tâm đầu ý hợp.
Bởi , từ một kẻ ban đầu mang mùi hương kỳ lạ, chớp mắt biến thành đôi bạn đồng hành tỏa cùng một thứ "mùi".
Đôi bên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã khi dùng bữa xong liền sánh vai cùng tản bộ.
Vào ban ngày, Ngụy đô vẫn phồn hoa náo nhiệt, kẻ tấp nập.
Hai vị thiếu nữ dung mạo xuất chúng như dạo bước phố, dĩ nhiên khiến qua đường khỏi ngoái đầu nhiều .
Đặc biệt, những công tử, thiếu niên tuấn tú càng tài nào rời mắt khỏi bóng hình các nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-730.html.]
khi bọn họ gần Tiêu Vũ và Vũ Nhu, mặt liền lộ vẻ khó thành lời. Chậc, thật đáng tiếc ! Vị thiếu nữ xinh tuyệt trần như thế, cớ vương mùi hôi nách?
Tiêu Vũ cùng Vũ Nhu tay trong tay dạo bước đường, chợt bắt gặp cố nhân.
“Chẳng đó là Tiêu Công chúa và Vũ Nhu đó ?” Phúc Vương thấy hai nàng, liền theo bản năng thốt lên.
“Bái kiến Lục ca.” Vũ Nhu đành buộc lòng hành lễ.
Vũ Nhu quả thực vô cùng chán ghét Phúc Vương.
Phúc Vương hít sâu một , đoạn hỏi những tùy tùng bên cạnh: “Các ngươi ngửi thấy mùi gì lạ lùng chăng?”
Bọn hạ nhân lập tức đáp lời: “Bẩm Vương gia, quả thật một chút khí vị khó tả.”
Phúc Vương quét mắt hai nàng, giọng châm chọc: “Các ngươi mà nông nỗi ? Chẳng rơi xuống hố phân đó ?”
Tiêu Vũ chút khách sáo cất lời: “Phúc Vương, nếu nhớ lầm, chẳng ngươi quên diễn màn 'đầu chân trút bỏ uế vật' ?”
Sắc mặt Phúc Vương tức thì đỏ bừng, quát khẽ: “Ngươi chớ nhắc chuyện xưa!”
Tiêu Vũ nhướng mày đáp lời: “Nếu nhắc tới, gặp , nhất nên tránh xa một chút!”
Sắc mặt Phúc Vương tái xanh, trân trối hai nàng thản nhiên lướt qua mặt .
Vũ Nhu nén mà thốt lên: “A Vũ tỷ, tỷ quả thật vô cùng lợi hại! Tên Phúc Vương đó đáng ghét vô cùng, ngờ hôm nay ngày sợ kẻ khác!”
Về phần Phúc Vương, khi dõi theo bóng hai nàng rời , sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Nếu Tiêu Vũ cứ ở Ngụy quốc mãi, chẳng sẽ thường xuyên nàng nhắc đến màn "đầu chân trút bỏ uế vật" ?
Hắn đường đường là một vị Vương gia tôn quý! Là hoàng tử vương tôn của Ngụy quốc! Nếu chuyện đồn ngoài, thì còn mặt mũi nào nữa đây chứ?
Không , nhất định nghĩ cách tống khứ Tiêu Vũ khỏi Ngụy quốc càng sớm càng .
Nếu thật sự để Tiêu Vũ gả cho Ngụy Ngọc Lâm, e rằng cả đời sẽ sắc mặt khác mà sống.
Song, chẳng đợi Phúc Vương kịp nghĩ kế sách đối phó Tiêu Vũ...
Một đạo thánh chỉ của Ngụy Đế khiến bộ hoàng tộc lâm cảnh rối ren.
Ngụy Đế lập Thái tử!
Thái tử lập chẳng Võ Vương uy dũng, càng Xương Vương túc trí đa mưu, càng Thiện Vương với thiện duyên thâm hậu... Đương nhiên, cũng chẳng Phúc Vương vốn chẳng nên trò trống gì.
, trong mắt Tiêu Vũ, Võ Vương vẻ lỗ mãng, nhưng trong mắt Ngụy quốc, y xưng là oai phong lẫm liệt.