“Thẻ xanh chính là cấp cho bách tính nước khác quyền cư trú ở quốc gia của chúng , giống như hộ tịch, thể dễ dàng quản lý từ bên ngoài đến.”
“Chỉ là khi trao đổi hàng hóa như , nếu phạm nhân ngoại quốc bỏ trốn tiến , vẫn cần...”
Đầu óc của Tiêu Vũ vẫn đang vận chuyển.
Nàng cảm thấy cần thành lập một tổ chức tương tự Liên hiệp quốc.
Lúc trong lòng Tiêu Vũ bắt đầu nghĩ tới chuyện Liên hiệp quốc .
Ngụy Đế đang suy nghĩ về những gì Tiêu Vũ .
Nếu như ... hai nước đều sẽ phát triển nhanh chóng.
Gà Mái Leo Núi
Đối với Ngụy Đế mà , chinh chiến bao nhiêu đất đai quan trọng, quan trọng là dân chúng đầy đủ sung túc!
Ánh mắt ông Tiêu Vũ tràn đầy sự thưởng thức. Lúc lời đồn Tiêu Vũ công lao to lớn trong việc giành non sông của hoàng tộc Tiêu thị.
Lúc đó Ngụy Đế còn tin lắm.
càng hiểu rõ về Tiêu Vũ.
Ngụy Đế lập tức phát hiện Tiêu Vũ đóa hoa trắng vô hại! Đây rõ ràng là một đóa hoa ăn thịt mà!
“Không ngờ rằng Công chúa xa trông rộng đến , sư phụ của Công chúa là ai?” Ngụy Đế hỏi.
Trong lòng Ngụy Đế bắt đầu cân nhắc chuyện chia rẽ. Nếu thể chiêu mộ về Đế sư thì chẳng tuyệt ?
Tiêu Vũ thấy Ngụy Đế như .
Nàng lập tức : “Sư phụ của vốn kẻ phàm tục nơi trần thế .”
“Là ai?” Ngụy Đế hỏi.
“Trẫm... ý gì khác, chỉ là cảm thấy thâm sâu khó lường, lời đều là thượng sách trị quốc! Trẫm quen một chút...” Ngụy Đế sợ Tiêu Vũ suy nghĩ nhiều, lúc hỏi tới cẩn thận.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút : “Ta chỉ họ Tạ, ở Đại Ninh bọn , tất cả gọi bà là tiên cô.”
Tạ tiên cô?
Đây đầu tiên Ngụy Đế tới cái tên .
Ông từng phái tìm, tuy rằng tìm nhưng cũng nhiều chuyện ly kỳ, cổ quái về Tạ tiên cô.
Tạ tiên cô đúng là bình thường!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-726.html.]
Thảo nào phụ hoàng hiển linh kêu tìm vị Tạ tiên cô .
“Nếu như vị Tạ tiên cô là sư phụ của Công chúa, Công chúa phương thức liên hệ với bà ?” Ngụy Đế hỏi.
Tiêu Vũ : “Thật vị Tạ tiên cô cũng chẳng thiết với đến . Tạ tiên cô là vì tu hành, đến độ khổ ách thế gian. Trong mắt , một cách nghiêm túc thì bà cũng Đại Ninh bọn .”
Tiêu Vũ là cắt đứt mối liên hệ giữa Tạ tiên cô và Đại Ninh.
Nếu như , Ngụy Đế sẽ càng tin tưởng Tạ tiên cô hơn!
Tiếng bàn tính trong tay Tiêu Vũ khẽ lách cách ngừng.
Ngụy Đế Tiêu Vũ, cất lời: “Công chúa chẳng lẽ kế sách nào để diện kiến Tạ tiên cô ?”
Tiêu Vũ đáp: “Nếu đến biện pháp… thì thực một kế, chỉ cần lập đàn thắp hương, thành tâm khẩn cầu, ắt Tạ tiên cô sẽ giáng lâm.”
Ngụy Đế vội vàng : “Đa tạ Tiêu Công chúa chỉ lối bến mê.”
Ngụy Đế bỗng rõ vì lẽ gì, ban đầu triệu Tiêu Vũ đến đây vốn là để một nữa chỉ hôn cho nàng, mà một hồi đàm đạo, chủ đề giữa hai chẳng còn là hôn sự của nữ nhi thường tình nữa, mà là đại sự trị quốc an dân.
Đại sự liên quan đến vận mệnh an cư lạc nghiệp của muôn dân bách tính !
Tiêu Vũ cùng Ngụy Đế tiếp tục đàm đạo thêm một hồi lâu.
Để khái quát lời Ngụy Đế, ngài phán: “Ta cùng Tiêu tiểu hữu mới quen , trò chuyện thật là vui vẻ thôi.”
Ngụy Đế coi Tiêu Vũ tựa như một tri kỷ vong niên, mà ngài dù hơn tuổi nhưng tâm đầu ý hợp tựa bạn bè cùng trang lứa.
“Lâm Vương điện hạ! Ngài tuyệt đối thể xông ! Bệ hạ dặn, lệnh triệu kiến, kẻ nào cũng tự tiện mà !” Bên ngoài truyền đến tiếng cung nhân ngăn cản kẻ mạo phạm.
Chỉ những lời , đến ai khác chính là Ngụy Ngọc Lâm.
Mặc dù ngăn cản.
cuối cùng Ngụy Ngọc Lâm vẫn xông .
Khi Ngụy Ngọc Lâm tiến , vẻ mặt hiển lộ đôi phần gấp gáp. Hắn đưa mắt Tiêu Vũ, thấy lúc nàng đang ung dung yên vị, mặt bày đầy bánh, còn phụ hoàng của cũng chẳng long ỷ mà đối diện Tiêu Vũ, hai đang nâng ly đàm đạo vô cùng vui vẻ!
Ngụy Đế nghi hoặc cất tiếng hỏi: “Ngọc Lâm, ngươi đến đây liệu chuyện gì khẩn cấp ư?”
Tưởng chừng Ngụy Ngọc Lâm chính là đế tinh của quốc gia , do đó thái độ của Ngụy Đế đối với dịu ít.
Tiêu Vũ cũng khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Song Tiêu Vũ vẫn quên Ngụy Ngọc Lâm là ân chủ lớn của , thế nên nàng : “Chắc hẳn Lâm Vương chuyện liên quan đến Doãn Vương bẩm báo với Bệ hạ chăng? Cũng chỉ đại sự như mới thể khiến Lâm Vương mạo phạm xông chốn .”
Ngụy Ngọc Lâm lập tức kính cẩn tâu: “Phụ hoàng, nhi thần đến đây là thỉnh ngài ban chỉ xử trí Doãn Vương .”