(Khu vực mà dân hai nước giao thương với sự quản lý của nhà nước.)
Về phần y phục ư? Vốn dĩ nàng định , nhưng nội thị cứ thúc giục, tỏ vẻ cần , nên giờ khắc Tiêu Vũ nào hề thấy điều chi bất . Nàng cất bước tự tin tới, thẳng tiến Thái Cực điện của Ngụy Đế.
Ngụy Đế vẫn luôn ở đó phê duyệt đống tấu chương .
Thấy Tiêu Vũ bước , một hồi lâu ông mới ngẩng đầu lên về phía Tiêu Vũ.
“Tiêu Công chúa.” Ngụy Đế mở miệng.
Tiêu Vũ cũng vội vàng hành lễ: “Bái kiến Ngụy Đế Bệ hạ.”
“Người , ban thưởng ghế cho Tiêu Công chúa.” Ngụy Đế căn dặn.
“Sau khi ngươi tới Ngụy quốc quen ?” Ngụy Đế hỏi.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Cũng tệ lắm, quen thuộc.”
Ngụy Đế bảo: “Nếu điều chi bất tiện, kính mong Công chúa lượng thứ.”
Tiêu Vũ khẽ liếc Ngụy Đế, thầm nhủ: Tên rốt cuộc điều chi? Chi bằng cứ thẳng thắn thổ lộ cho xong!
Lúc Ngụy Đế mới : “Hôm nay, trẫm triệu kiến ngươi là vì đại sự cả đời của chính ngươi. Trẫm ngươi tình sâu ý đậm với Ngọc Lâm...”
Tiêu Vũ: “...”
Nàng thật sự hỏi Ngụy Đế .
Vốn dĩ Ngụy Đế chỉ hôn Tiêu Vũ cho Ngụy Ngọc Lâm luôn, dù đó cũng là hôn sự mà tiên hoàng định . từ khi tiên hoàng tỏ vẻ màng chuyện hôm qua, Ngụy Đế cảm thấy quả thật Tiêu Vũ thích hợp với Ngụy Ngọc Lâm.
ông đắc tội Đại Ninh.
Vì lúc Ngụy Đế gọi Tiêu Vũ tới là dò hỏi xem nàng ý kiến gì .
“Tiêu Công chúa, nãy giờ nàng gì, là ý gì?” Ngụy Đế hỏi.
Gà Mái Leo Núi
Tiêu Vũ tỏ vẻ vô tội: “Là hiểu ý của Bệ hạ.”
Ngụy Đế : “Trẫm hỏi ngươi, nhất định gả cho Ngọc Lâm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-725.html.]
Tiêu Vũ vội vàng đáp: “Bệ hạ, lẽ ngài hiểu nhầm điều gì chăng. Ta và Lâm Vương điện hạ thiết khác gì ruột thịt, tâm giao tri kỷ, tuyệt vướng tư tình nam nữ!”
Ngụy Đế thế khẽ gật đầu: “Vậy... là trẫm hiểu lầm .”
“Không Tiêu Công chúa gả cho ai? Hoàng tộc Ngụy quốc bọn , chỉ cần đón dâu, nàng tùy ý lựa chọn!” Để tỏ lòng thành, Ngụy Đế buông lời hào sảng.
Tiêu Vũ nghĩ tới mấy vị nhi tử hành sự quái đản của Ngụy Đế.
Liền cảm thấy vẫn nên tiếp tục sống cô độc thì hơn.
Trong các nhi tử, trừ bỏ những quá tuổi cập kê hoặc trưởng thành, thì cũng chỉ Ngụy Ngọc Lâm là trông vẻ còn đáng tin một chút, ít nhất cũng là bình thường. Loại Ngụy Ngọc Lâm thì còn lựa chọn nào ?
Tiêu Vũ vội vàng đáp: “Ngụy Đế bệ hạ, quan hệ giữa hai nước chúng ở chỗ liên hôn .”
“Mối quan hệ thông gia của một gia đình nhỏ thể ảnh hưởng tới quyết định của một quốc gia chứ?”
“Chỉ cần hai nước chúng chung sống dựa theo nguyên tắc hòa bình, cho dù liên hôn giữa Công chúa và Hoàng tử, bách tính bình thường cũng thể kết hôn! Mối liên hôn như còn vững chắc hơn vương công quý tộc liên hôn với nhiều.” Tiêu Vũ tiếp tục .
Ngụy Đế nghi hoặc về phía Tiêu Vũ: “Bách tính hai nước chúng thông hôn như thế nào?”
“Chúng thể xây dựng một đặc khu mậu dịch ở khu vực ai quản lý, bách tính nước , cùng dân chúng Ngụy quốc đều thể giao thương buôn bán ở nơi .” Tiêu Vũ ý nghĩ của .
Đặc khu mậu dịch!
Đây quả là một chuyện lợi quốc lợi dân!
Ngụy Đế nhíu mày, trầm tư một lát nhanh chóng giãn mặt mày: “Sở dĩ khu vực ai quản lý đó hỗn loạn là vì quân đội hai nước chúng kìm hãm lẫn , ai tiến nơi đó. Nếu chúng thể hợp tác quét sạch nạn trộm cướp ở chỗ , thì đó đúng là một phúc địa.”
“ chỉ dựa mậu dịch, để bách tính hai nước trao đổi vật phẩm của với ?” Ngụy Đế hỏi.
Mặc dù nhiều Hoàng tử đều khinh thị Đại Ninh hiện tại.
Ngụy Đế , Đại Ninh dựng nước nhiều năm, lịch sử lâu đời, nội tình vững chắc.
Nếu thể hợp tác cùng lợi thì càng lợi hơn việc binh đao.
Trong tâm trí Tiêu Vũ, ý niệm nhanh chóng hiện lên, nàng lập tức : “Chúng thể cấp thẻ xanh.”
“Thẻ xanh là vật chi?”