“Cái tên Tống Nghi đáng là gì ? Chẳng qua chỉ là kẻ Công chúa nhặt về, nếu Đại nhân ... Có lẽ Công chúa sẽ đồng ý cho Đại nhân theo phò tá bên .” Triệu Kiếm tiếp lời.
Ánh mắt Thẩm Hàn Thu chợt tối sầm: “Làm hộ vệ, ở bên cạnh Công chúa bảo vệ nàng mới là việc lâu dài.”
Nếu thật sự trở thành phu quân của Công chúa? Vậy dựa tính tình của Công chúa bây giờ... Khi cảm thấy còn thú vị nữa, tự đây?
Hắn tự hạ thấp bản .
Cũng coi thường tình ý của dành cho Công chúa.
Cho nên thà giữ gìn tình yêu thầm kín trong lòng, cũng tiến thêm một bước.
Triệu Kiếm thấy Thẩm Hàn Thu như , khỏi khẽ thở dài một tiếng.
Cho dù Đại nhân là Thống lĩnh thị vệ, là Thống lĩnh cấm vệ quân hoàng thành... Cho dù Đại nhân quyền cao chức trọng đến mấy.
Trong lòng Đại nhân, vẫn luôn là một thiếu niên hèn mọn, một lòng ngưỡng mộ Công chúa.
Lúc Tiêu Vũ tìm Tống Nghi.
Tống Nghi đang ngẩn ngơ ngắm trăng.
Tiêu Vũ trốn trong bóng tối quan sát một chút, nhận thấy điều gì bất thường.
Tống Nghi nhận ánh mắt của Tiêu Vũ: “Kẻ nào đang ở đó!”
Tiêu Vũ lập tức tiến gian, lấy một thứ bảo vật thể biến đổi giọng , phát thanh âm: “Chủ nhân bảo tới hỏi một chút, chuyện đến .”
Giọng cổ quái vang lên trong tai Tống Nghi.
Tống Nghi ngạc nhiên nghi hoặc bốn phía, trầm mặc một lúc mới : “Tiêu Công chúa thích , chuyện thể thành.”
Tiêu Vũ , thầm nghĩ trong lòng:
Quả nhiên là như đoán!
Gà Mái Leo Núi
là kẻ cài mật thám bên cạnh ! Vậy vấn đề là, kẻ Tống Nghi rốt cuộc là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-717.html.]
Đương nhiên thể nào là Ngụy Ngọc Lâm , đến việc hai đang cùng chung chiến tuyến, chỉ tới việc Ngụy Ngọc Lâm nào thể tự rước lấy tiếng , còn mang danh phản bội, thì thể nào là Ngụy Ngọc Lâm.
Các Hoàng tử khác khả năng, đương nhiên, kẻ đáng ngờ nhất... vẫn là Doãn Vương và Xương Vương.
Những khác lẽ mưu tính sâu xa đến .
Võ Vương là kẻ thể vạm vỡ, đầu óc đơn thuần, hiện tại chỉ quấn quýt rời Tô Lệ Nương, trông như thể chỉ theo bọn họ trở về Đại Ninh con rể.
Phúc Vương và Thiện Vương, hai kẻ cũng tâm cơ, nhưng năng lực còn hạn chế, thuộc loại thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều.
Các Hoàng tử nhỏ tuổi hơn, cũng nhiều mưu tính sâu xa đến thế.
Chỉ hai chú cháu Doãn Vương và Xương Vương là mưu kế thâm trầm thôi.
Tuy rằng trong chốc lát Tiêu Vũ thể điều tra rốt cuộc là kẻ nào, nhưng cũng những kẻ đáng nghi hợp lý.
Vốn Tiêu Vũ định lập tức đuổi thẳng Tống Nghi .
nghĩ tới việc là mật thám, Tiêu Vũ cảm thấy cần như .
Dẫu mật thám luôn là kẻ đáng ghét, song nếu dùng đúng chỗ, chúng sẽ biến thành lưỡi d.a.o bén nhọn đ.â.m thẳng tim địch!
Vừa nghĩ , khi săn bắn, Tiêu Vũ ngầm sai giả bộ lơ đãng, để Tống Nghi cơ hội theo. Nàng đích quan sát xem Tống Nghi rốt cuộc định gì.
Việc mang theo mã nô khi săn là chuyện thường tình, đương nhiên sẽ chẳng mấy ai để tâm.
Tuy nhiên, điều trong đó đối với Ngụy Ngọc Lâm và Thẩm Hàn Thu. Cả hai đều mang trong lòng tình ý dành cho Tiêu Vũ, rõ Tống Nghi là ai, càng khỏi chướng mắt.
Thẩm Hàn Thu vốn khác tâm tư của , cố nén giấu cảm xúc. khoảnh khắc Ngụy Ngọc Lâm thấy Tống Nghi, thoáng giật , đó sang Tiêu Vũ hỏi: “Công chúa, nàng mang theo ?”
Tiêu Vũ gật đầu đáp: “Đương nhiên.”
Ngụy Ngọc Lâm hiểu rằng, với phận hiện tại, quả thật tư cách gì để thốt lời phản đối, bởi lẽ Tiêu Vũ từng đáp tình cảm nơi đáy lòng . Tình cảm trong lòng cuộn trào khó tả, khi uống chén tay, chỉ thấy vị đắng chát khó nuốt.
Tiêu Vũ nào , hành động vô tư của thể tạo thành nỗi khổ tâm sâu sắc cho khác đến nhường nào. Để tiện quan sát Tống Nghi, nàng còn thường xuyên đưa mắt về phía kẻ đó. Mỗi Tiêu Vũ liếc Tống Nghi một lượt, khí sắc quanh Ngụy Ngọc Lâm thêm phần băng lãnh.
Sau khi đến bãi săn, thứ đều chuẩn đấy. Ngụy Đế đích săn mà ngự đài cao, ngắm lửa trại và màn biểu diễn phía . Đương nhiên, các vị Hoàng tử đều xuất hành săn thú.
Đối với chuyện săn bắn, Tiêu Vũ cũng đôi chút hứng thú. Nàng cảm thấy giống loài trong gian của vẫn còn đơn điệu, nàng phong phú thêm chủng loại, mới thể duy trì hệ sinh thái hơn.