“Vương gia, cuộc sống của ngài tại căn cứ  e rằng chẳng    là bao... Sao  thử...” Tên thuộc hạ  định tiếp lời, nhưng  ngắt ngang.
Chỉ  Nam An Vương gằn giọng quát: “Câm miệng! Chẳng lẽ ngươi cũng   lưu đày như Tiên Nhi ư?”
“Ngươi hãy ghi nhớ lấy, bổn vương chỉ mong   những tháng ngày yên  mà thôi.” Nam An Vương trầm giọng tuyên bố.
Tên thuộc hạ  lập tức  dám hé răng nửa lời.
Dẫu ,   vẫn cảm thấy thâm tâm Vương gia nào nghĩ như , chỉ là  thể đoán rõ rốt cuộc ngài đang toan tính điều gì.
Nam An Vương hạ lệnh: “Mang rượu đến đây cho bổn vương, bổn vương  uống một trận thật say, để giải sầu muộn!”
Tên thuộc hạ  dám chần chừ, lập tức tuân lệnh Nam An Vương.
Tiêu Vũ tự  áp giải Tiêu Tiên Nhi đến Nguyệt Tuyền trấn để lưu đày.
Tiêu Vũ  vẻ mặt đầy bất phục của Tiêu Tiên Nhi, lạnh nhạt : “Ngươi cứ ở  đây mà hối cải cho ,  lẽ vẫn còn cơ hội  sống một đời lương thiện.”
“Nếu vẫn   ăn năn hối ...” Tiêu Vũ chỉ  đến đó  ngừng bặt.
Phàm là   ngu , ắt hẳn đều hiểu rõ ý tứ của nàng.
Nếu Tiêu Tiên Nhi vẫn  chịu ăn năn hối cải, thì nàng  sẽ  tự sinh tự diệt ngay tại chốn !
Sau khi đưa Tiêu Tiên Nhi  trong trấn, Tiêu Vũ  hướng ánh mắt về kẻ đang  treo  cổng thành Nguyệt Tuyền trấn.
Vũ Văn Thành quả thực   treo ở đó mấy ngày liền.
Mỗi đêm,  sẽ  hạ xuống, ban cho một bữa ăn kham khổ, dĩ nhiên là thứ cơm thịt chuột khô vốn phổ biến tại Nguyệt Tuyền trấn  .
Còn rau quả tươi, Tiêu Vũ  vô vàn, song hà cớ gì  ban cho Vũ Văn Thành dùng chứ?
Vũ Văn Thành    suy sụp tinh thần, đôi mắt   Tiêu Vũ đờ đẫn tựa cá chết.
Ánh mắt  tràn ngập căm hận, thầm nghĩ nếu sớm  hậu quả như , thà tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Vũ còn hơn, hẳn     sự  .
Gà Mái Leo Núi
Vừa nghĩ , Vũ Văn Thành  cất lời: “A Vũ, mau sai  thả  xuống ! Hai  giờ đây đều  lưu đày đến Nguyệt Tuyền trấn, cùng là kẻ lưu lạc nơi chân trời, lẽ   nương tựa giúp đỡ lẫn  mới  phép!”
“Ngươi g.i.ế.c  để hả cơn giận, nhưng chẳng lẽ   ngươi vẫn cam tâm sống những tháng ngày khổ cực nơi đất đá bay mù trời  ư?” Vũ Văn Thành chất vấn.
“Chẳng lẽ ngươi  khao khát  về Thịnh Kinh ư? Hai  nên bàn bạc kỹ lưỡng, hợp tác liên thủ để cùng tìm kế  về, như  chẳng   hơn ?” Vũ Văn Thành cố gắng khuyên can.
Tiêu Vũ  Vũ Văn Thành, khẽ đáp: “Thật xin ,  nào  kẻ lưu lạc nơi chân trời như ngươi. Cuộc sống của  đang vô cùng  !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-520-kho-doan.html.]
“Tiêu Vũ! Ngươi chớ cố chấp nữa, ngày tháng của ngươi ở chốn   thể    ư?” Vũ Văn Thành phóng tầm mắt   xa xăm, chỉ thấy một vùng sa mạc mênh m.ô.n.g vô tận.
Tiêu Vũ hỏi ngược : “Chẳng lẽ ngươi  tin lời  ư?”
“Phó thác  , hãy mang Vũ Văn Thành về căn cứ.” Tiêu Vũ lạnh giọng  lệnh.
Nàng , treo Vũ Văn Thành ở cổng thành chỉ  thể tra tấn thể xác , chứ  thể khuất phục tinh thần .
Lần , Tiêu Vũ  Vũ Văn Thành tận mắt chứng kiến cuộc sống của nàng sung túc đến nhường nào, để   hiểu rõ, duy chỉ   là kẻ chịu vận rủi khôn nguôi  mà thôi!
Vũ Văn Thành chẳng  quyền phản kháng,  Tiêu Vũ đích  áp giải thẳng về căn cứ ốc đảo.
Ban đầu, Vũ Văn Thành còn ngỡ Tiêu Vũ sẽ áp giải y đến nơi hẻo lánh mà xử trí.  khi cảnh tượng  mắt hiện , khắp cả  y đều chấn động khôn nguôi.
Y khẽ cất tiếng hỏi: “Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Tiêu Vũ đáp lời: “Đây chính là tân đô của Đại Ninh .”
Vũ Văn Thành dường như vẫn  thể tin  mắt .
Ốc đảo bao la trải dài  mắt, những thảm cỏ xanh mướt trải dài, dòng sông cuồn cuộn chảy trôi miên viễn, những nóc nhà san sát ẩn hiện giữa cây cối... tất thảy cảnh tượng , liệu   là thật?
Hơn nữa, lẽ nào Đại Ninh  vẫn  diệt vong?
Tiêu Vũ lạnh lùng tuyên bố: “Vũ Văn Thành, từ nay về , ngươi sẽ an phận trong căn cứ của , phụ trách công việc dọn dẹp chuồng heo.”
Nàng chẳng màng đến lời ong tiếng ve của thế nhân, chỉ khát khao báo thù kẻ  hại nàng. Để Vũ Văn Thành c.h.ế.t  quá dễ dàng thì thật uổng phí, Tiêu Vũ quyết khiến  sống một kiếp  bằng súc vật!
Ít ,  cũng  sống đến ngày nàng phục quốc,  an hưởng  phận công chúa nhàn tản!
Tiêu Vũ sai  dùng xích sắt cùm chặt, tống Vũ Văn Thành  chuồng heo. Hắn   chạy thoát ư? Điều đó là chuyện  ngoài sức tưởng tượng!
Kể từ ngày hôm nay,   sẽ ăn ngủ cùng bầy heo hôi hám!
Vũ Văn Thành,  mấy ngày qua   lấy một hạt cơm  bụng, lúc  thấy  kẻ mang bột ngô thơm lừng cho lũ heo ăn, cả    như hóa đá.
Lẽ nào, loài heo còn  ăn ngon hơn cả  ư?
Vũ Văn Thành vốn dĩ còn  giữ chút thể diện, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể kiềm chế nổi, lập tức tìm lấy bát bột ngô, vội vã nhét  miệng.
Phải sống sót  tiên!
Vũ Văn Thành   chẳng  bởi y  ý chí sắt đá,  nhẫn nhịn để đợi ngày báo thù, chủ yếu là bởi   vốn dĩ tham sống sợ chết,  còn hèn nhát vô cùng.