Lúc  Tiêu Vũ khéo léo từ chối: “Đa tạ Thẩm Thống lĩnh, nhưng tiểu nữ   ý định kết duyên.”
Thẩm Hàn Thu tiếp lời: “Tuổi xuân trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, Tiêu cô nương chớ vì chờ đợi sai  mà hoài phí thời gian quý báu.”
Tiêu Vũ thấy vẻ mặt Thẩm Hàn Thu tràn đầy sự sầu lo, bèn : “Thẩm Thống lĩnh  cần lo lắng, kỳ thực trưởng bối trong gia đình   sớm định đoạt hôn sự cho  .”
Chỉ là  để nàng từ hôn mà thôi! Nửa câu   thốt , cũng chẳng thể xem là lừa dối .
Thẩm Hàn Thu ngắm  Tiêu Vũ, đoạn cất lời: “Dẫu   nữa, vẫn  cảm tạ cô nương  khai mở khúc mắc cho .”
Trong mắt Thẩm Hàn Thu, nếu   nữ tử  mắt    một phen, y cũng chẳng thể suy nghĩ thấu đáo đến . Quả thực, trong nhà  tỏ, ngoài ngõ  tường tận.
Tiêu Vũ vô cùng khách khí: “Chẳng cần đa tạ, đây vốn là chuyện  nên .”
Há chẳng  là chuyện nàng nên  ư? Trong câu chuyện , nàng nào  hạng tầm thường, thậm chí  thể xem là  nắm giữ cốt truyện.
Thẩm Hàn Thu liền đáp  một cách khách sáo: “Sao cô nương   như ? Tiêu cô nương quả là quá khách khí.”
Tiêu Vũ khẽ ho khan một tiếng, giấu  nét ngượng ngùng của .
Bên , Thẩm Hàn Thu  thu xếp  thỏa  việc, chuẩn  tức tốc trở về Thịnh Kinh.
Trái , quan hệ giữa Chân Pháp đạo trưởng và Tiết Quảng Sơn  trở nên khăng khít hơn.
Lúc , Chân Pháp đạo trưởng đang sấn tới bắt chuyện với Tiết Quảng Sơn: “Tiết Thái thú, những gì ngài  đều là thật ? Tạ tiên cô  lợi hại đến thế ư? Chẳng  ngài  cách nào đưa  đến diện kiến Tạ tiên cô ?”
“Ta thiết tha  triều bái một chút.” Chân Pháp đạo trưởng đầy bức thiết .
Giang hồ vốn lắm kẻ bịp bợm, kỳ thực lão đạo sĩ đây cũng khát khao trở thành một  tu hành chân chính.
Tiết Quảng Sơn  chút khó xử: “Tiên cô  dễ dàng gặp gỡ  ngoài, nhưng nếu đạo trưởng nhất quyết  diện kiến,   thể thử xem .”
Chân Pháp đạo trưởng mừng rỡ khôn xiết: “Vậy thì xin đa tạ!”
Đợi  khi  thành pháp sự, Chân Pháp đạo trưởng liền nằng nặc đòi đến Thương Ngô quận phủ một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-479-ba-moi-sao.html.]
Vốn dĩ Thẩm Hàn Thu  chẳng thèm để mắt đến Chân Pháp đạo trưởng, nhưng  mặt Tiết Quảng Sơn, y cũng đành chịu, chẳng thể  gì lão . Lúc , y cũng chỉ còn cách thuận theo ý Chân Pháp đạo trưởng.
Đến lúc Thẩm Hàn Thu rời , Tiêu Vũ cùng Tiêu Cung tiễn y một đoạn.
Triệu Kiếm  chút lưu luyến Tiêu Vũ: “Bát cô nương,   chúng  nhất định còn  dịp tái ngộ!”
Tiêu Vũ    : “Đợi đến   gặp ,  sẽ thết đãi ngươi nhiều món mỹ vị.”
Gà Mái Leo Núi
Cái tên Triệu Kiếm  chất phác hơn Thẩm Hàn Thu nhiều. Tiêu Vũ vẫn sẵn lòng kết giao bằng hữu với y.
Thẩm Hàn Thu cũng  về phía   Tiêu gia: “Đa tạ nhị vị  chiếu cố. Nếu các ngươi  chuyện gì cần Thẩm mỗ giúp sức,  thể đến Thịnh Kinh bất cứ khi nào.”
“Cáo từ!” Thẩm Hàn Thu chắp tay .
Tiêu Vũ cưỡi ngựa đuổi theo.
Thẩm Hàn Thu khẽ nhíu mày, tỏ vẻ ngờ vực: “Còn  chuyện gì nữa ?”
Tiêu Vũ đưa một túi hành lý cho Thẩm Hàn Thu: “Thẩm Thống lĩnh, những thứ  là một ít điểm tâm cùng lương khô, nếu  đường chẳng tìm  nơi nào dùng bữa thì  thể tạm lấp đầy  dày, chúc Thẩm Thống lĩnh thượng lộ bình an, thuận buồm xuôi gió.”
Tiêu Vũ tặng quà quả là xuất phát từ tấm lòng. Nàng còn nghĩ, nếu Thẩm Hàn Thu  thể gạt bỏ  hiểu lầm với , trở thành  của nàng nữa thì   mấy! Đối với quân dự  của , Tiêu Vũ cảm thấy nên rộng lượng đôi chút.
Lúc  nếu quá khắt khe,  một ngày Thẩm Hàn Thu đến trong căn cứ của , phát hiện nàng là một tân địa chủ mà  keo kiệt đến thế với y, chẳng  sẽ gây tổn hại đến sự đoàn kết nội bộ ?
Thẩm Hàn Thu chần chừ giây lát.
Tiêu Vũ mỉm  : “Cứ xem như chút quà biệt ly .”
Thẩm Hàn Thu cũng  chút cảm động, dẫu  cự tuyệt Tiêu cô nương, nhưng nàng vẫn chẳng chút oán hận,  còn bình thản hòa nhã trao tặng lễ vật, quả là nữ tử hiếm   đời.
Tuy rằng Thẩm Hàn Thu  mấy ưa thích Tiêu cô nương  mắt , nhưng trong lòng y vẫn loáng thoáng dấy lên một thứ tình cảm khó tả.
Vì , Thẩm Hàn Thu rút từ trong n.g.ự.c áo  một khối lệnh bài đưa cho Tiêu Vũ: “Ngươi hãy cầm lấy vật , dùng  tín vật. Thẩm mỗ hứa với ngươi một việc,  thể mãn nguyện Tiêu cô nương một tâm ý.”
Tiêu Vũ   chợt khó nén tiếng . Lời  cứ như lời hứa của Độc Thủ đại hiệp với Tương Nhi .
Tiêu Vũ bắt chước dáng vẻ nữ hiệp giang hồ, ung dung đón lấy,  đó xoay  thúc ngựa rời .