Nói xong, Tiêu Vũ liền lấy  hai cái bánh hai lớp nóng hổi từ trong lòng. Thực tình nàng cũng chẳng nhớ rõ cái bánh  là tiện tay vơ vét từ bếp nhà ai.
Tiêu Cung thoáng sững sờ, nhưng lập tức hiểu rõ ý đồ của Công chúa là  diễn một màn kịch cùng  đây mà.
Vì ,  lập tức : “Đây là   của , tên là Tiêu...”
Tiêu Cung khựng .
Đệ  của  tên Tiêu Tiễn, theo tên cung tiễn mà đặt,    nên tên là gì đây?
Tiêu Vũ lập tức  tiếp: “Ta là Tiêu Bát.”
Tiêu Cung  thấy cái tên  thì  khỏi ngẩn  đôi chút.
Tiêu Vũ giải thích: “Ba   bọn , Đại ca là Tiêu Cung, Nhị ca là Tiêu Tiễn,  là Tiêu Bát,  gần giống với chữ Bá (trong bia đá).  phụ    chữ Bá   mấy êm tai nên đổi thành Bát.”
Gà Mái Leo Núi
Sau khi Tiêu Cung  xong cũng  thầm giơ ngón cái tán thưởng Tiêu Vũ. Trong lòng  âm thầm bội phục, lời giải thích  quả thật chẳng thể tìm  chỗ nào để bắt bẻ.
Thẩm Hàn Thu buông lỏng cảnh giác,  Tiêu Cung: “Muội  của ngươi ?”
Tiêu Cung lập tức : “Tiểu Bát  chút tinh nghịch,   lỡ đường đột mà  kinh động Thẩm đại nhân. Tiểu Bát, mau mau tạ  với Thẩm đại nhân !”
Tiêu Vũ  thấy thế thì vội vàng hành lễ: “Tiểu nữ đường đột, kính xin đại nhân thứ .”
“Hửm, ca ca, vị đại nhân  là  từ phương nào đến ? Trông thật phi phàm!” Tiêu Vũ thốt lời hỏi với vẻ tò mò.
Tiêu Cung thầm nghĩ trong lòng, Công chúa  mà  đến rạp hát trổ tài diễn kịch thì đúng là phí hoài thiên phú.
 lúc  Tiêu Cung cũng chỉ  thể đành gạt bỏ nỗi thấp thỏm trong lòng xuống để hết lòng phối hợp cùng Tiêu Vũ.
Hơn nữa, Tiêu Cung cũng nghĩ, nếu diễn hỏng thì chính là mấy  Thẩm Hàn Thu xui xẻo, chỉ  kết cục thảm hại mà thôi!
Dù  cũng   là  gặp tai ương, sợ hãi chi chứ?
Đặc biệt là  Tiêu Vũ ở đây, Tiêu Cung càng thêm tin tưởng.
Vì  Tiêu Cung giới thiệu: “Vị  chính là Thẩm đại nhân tới từ Thịnh Kinh, Thẩm Hàn Thu.”
Thẩm Hàn Thu quan sát Tiêu Vũ, hỏi: “Vì   đội đấu lạp, mau tháo xuống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-458-ta-la-tieu-bat.html.]
Tiêu Vũ lập tức  khỏi nhăn mày.
Triệu Kiếm trầm giọng hỏi: “Đại nhân nhà   cất lời, ngươi chẳng  thấy ư?”
Tiêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Nghe thấy , chỉ là  cảm thấy... như  chẳng mấy  ho .”
“Sao   ?” Thanh kiếm của Thẩm Hàn Thu  tuốt  khỏi vỏ  một nửa, xem   vẫn còn chút hoài nghi trong lòng.
Tiêu Vũ tiếp tục : “Mẫu      Đại Ninh mà là  trong một bộ tộc nhỏ. Nữ tử trong tộc  từ khi sinh    mang khăn che mặt, kẻ nào  thấy dung nhan của , kẻ đó  thành  cùng .”
Nói đến đây, trong giọng  của Tiêu Vũ cũng thoáng lộ vẻ hưng phấn: “Nếu Thẩm đại nhân bằng lòng chấp thuận, ...  cho ngươi xem!”
“Ca ca,  thấy vị Thẩm đại nhân   ?” Tiêu Vũ  liếc  Tiêu Cung.
Tiêu Cung : “Thẩm đại nhân tuấn tú phong nhã, tất nhiên là xứng đôi với Tiểu Bát.”
“Nếu Thẩm đại nhân bằng lòng chấp thuận, chi bằng hai nhà chúng  kết mối lương duyên,  thấy ?” Tiêu Cung tiếp tục .
Tiêu Cung  xong lời  thì nghĩ thầm trong lòng chuyện  thật quá đỗi điên rồ, từ nỗi sợ hãi khi mới bắt đầu diễn kịch, giờ    ngẫu hứng phát huy tài năng. Tóm , theo ý của Công chúa nãi nãi thì sẽ chẳng  sai sót nào!
Sắc mặt của Thẩm Hàn Thu biến đổi đôi chút. Hắn lập tức tra kiếm  vỏ,  đó dùng vỏ kiếm đẩy bàn tay đang định vén đấu lạp của Tiêu Vũ.
“Không cần!” Thẩm Hàn Thu lạnh giọng .
Tiêu Vũ thoáng hiện vẻ thất vọng, đưa bánh hai lớp cho Thẩm Hàn Thu: “Vốn là  cho  trưởng, nhưng  lẽ Thẩm đại nhân chắc hẳn vẫn  dùng bữa, chi bằng Thẩm đại nhân hãy dùng  .”
Thẩm Hàn Thu trầm giọng cự tuyệt: “Không cần.”
Chân Pháp đạo trưởng  gần: “Tiểu cô nương, lão đạo đói bụng , ngươi cho lão đạo cái bánh hai lớp  .”
Tiêu Vũ  thấy Chân Pháp đạo trưởng thì   khỏi dấy lên nỗi phẫn nộ trong lòng.
Vốn dĩ ban đầu Tiêu Vũ cũng ghét Thẩm Hàn Thu, nhưng kể từ khi nàng  hình như Thẩm Hàn Thu   chút hiểu lầm về  thì sự hiếu kỳ  chiến thắng nỗi chán ghét trong nàng. Ít nhất  khi chân tướng   rõ, nàng tạm thời    tay đoạt mạng Thẩm Hàn Thu.
 tên Chân Pháp đạo trưởng   khiến Tiêu Vũ  khỏi khinh thường đến bật .
Chính tên   thầm giật dây cho kẻ khác tới quật mộ của nàng.
Nàng  chết, nhưng nếu nàng  c.h.ế.t thì chẳng   cửu tuyền cũng   yên  ?
Tiêu Vũ ngạo nghễ cất lời: “Không cho! Ngươi há chẳng tự soi mặt  mà xem, bộ dạng ti tiện như , nào  tư cách thưởng thức bánh do  đích  nướng!”