Ngụy Ngọc Lâm Tiêu Vũ, cất lời: “Tiền bạc thì , nhưng nếu rời khỏi nơi , hãy lên xe.”
Nghe , Tiêu Vũ đẩy mạnh hai gã thủ vệ sang một bên, nhanh nhẹn bước tới bên cạnh xe ngựa chút do dự nhảy phắt lên.
Mượn năm lượng bạc cũng chẳng giải quyết vấn đề lớn lao gì, còn bằng dứt khoát lên xe, hóa giải tình thế ngặt nghèo của bản nàng lúc .
Hơn nữa, nàng cảm thấy việc lên xe của Ngụy Ngọc Lâm cũng vô cùng minh bạch, chút vướng bận.
Bọn họ vốn là cộng sự, nếu Ngụy Ngọc Lâm công sức bỏ đổ sông đổ biển, thì nhất định tay cứu nàng.
Gà Mái Leo Núi
Tiêu Vũ an vị xe ngựa của Ngụy Ngọc Lâm, liền mắt về phía Thiết Sơn.
Thiết Sơn ngơ ngác hỏi: “Công tử, tiểu nhân chi ?”
Ngụy Ngọc Lâm thản nhiên đáp: “Ngươi hãy lui ngoài.”
Lúc Thiết Sơn mới bàng hoàng nhận là kẻ thừa thãi cần rời . Trong xe ngựa, chỉ còn hai Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm buông rèm xe ngựa xuống, cất lời hỏi: “Người vẫn còn đội đấu lạp xe ? Chẳng lẽ sợ ngột ngạt ư?”
Tiêu Vũ khẽ ho khan một tiếng, đoạn tháo đấu lạp xuống.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức thấy cái đầu bọc kín bởi chiếc tất chân của Tiêu Vũ, trông hệt như trứng muối. Trong phút chốc, nên mở lời thế nào.
Kẻ phàm trần khó bề tưởng tượng, một giai nhân khuynh thành như Tiêu Vũ thể ăn vận đến nhường .
Tiêu Vũ tháo bỏ chiếc tất chân, khẽ lắc đầu, duỗi thẳng gân cốt, : “Vừa , đa tạ tương trợ.”
“Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh, thể cho vì cớ gì ở Ninh Nam mà tới Thịnh Kinh chăng?” Ngụy Ngọc Lâm thẳng Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nên giải thích . Vốn dĩ nàng định ở đây chơi đùa hai ngày trở về, chỉ tiếc gian chịu hợp tác, khiến nàng thể về.
Tiêu Vũ đáp: “Ta tới đây tất nhiên là trọng sự, điều chẳng Ngụy Vương điện hạ về Ngụy quốc ? Mới đó mà trở chăng?”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu : “Ta vốn là con tin của Đại Ninh, tất nhiên luôn ở chốn .”
Tiêu Vũ , chỉ thấy trong lòng dấy lên một trận buồn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-449-neu-khong-thi-cho-muon-nam-luong-bac-nua-di.html.]
Vị Ngụy Ngọc Lâm tuyệt nhiên hề đơn giản như vẻ ngoài vẫn thể hiện. Dựa thực lực của , nếu con tin gì đó, hẳn thể thoát dễ dàng từ lâu. Việc lưu nơi đây con tin chắc chắn còn mưu đồ khác.
Ngụy Ngọc Lâm đưa Tiêu Vũ về Ngụy Vương phủ của .
Lúc Tiêu Vũ cũng vội vã rời , nàng định nghỉ ngơi trong Ngụy Vương phủ một chút, chuyện khác sẽ liệu . Hơn nữa, thể nàng kịp dự định gì thì thể trở về .
Ngụy Ngọc Lâm dẫn Tiêu Vũ đến tiểu viện của , đoạn : “Người sẽ nghỉ nơi đây.”
Tiêu Vũ liếc mắt quanh một lượt, hỏi: “Đây chẳng là nơi ở của ?”
Ngụy Ngọc Lâm Tiêu Vũ, khẽ gật đầu: “ .”
“Ta và là nam nữ độc , ở cùng một chỗ chẳng tiện cho lắm chăng?” Tiêu Vũ hỏi.
Thiết Sơn , liền khẽ khì : “Công chúa đa tâm ! Nơi đây chỉ công tử nhà , còn cả tiểu nhân và Ngụy Lục nữa. Lát nữa tiểu nhân sẽ giới thiệu Ngụy Lục cho .”
Ngụy Ngọc Lâm Tiêu Vũ, cất lời: “Thế nên, cho rằng bổn vương sẽ ngủ chung một gian phòng với ư?”
Tiêu Vũ vội vàng đáp: “Ta nào .”
Ngụy Ngọc Lâm tiếp lời: “Trong vương phủ của bổn vương cũng tai mắt của triều cương, chỉ trong tiểu viện đều là tín của . Nếu sợ phát hiện, đại khái thể ngoài trú ngụ hoặc lảng vảng bên ngoài.”
Tiêu Vũ lập tức quyết định an vị nghỉ ngơi tại nơi .
Trong tiểu viện của Ngụy Ngọc Lâm ba gian chính phòng, gian giữa là thư phòng, hai bên đều là phòng ngủ.
Ngụy Ngọc Lâm ngụ ở gian phòng phía Đông, Tiêu Vũ thì sắp xếp ở gian phòng phía Tây.
Tiêu Vũ cách bài trí trong phòng, khỏi thắc mắc hỏi: “Sao bố trí thêm một gian phòng ngủ thế ? Nhìn qua còn mới...”
“Chăn gối đều là màu đỏ thắm, Ngụy Vương điện hạ nhà ngươi định cưới vợ chăng?” Tiêu Vũ Thiết Sơn bước theo , cất tiếng hỏi.
Lúc nàng cũng sửa sang Ngụy Vương phủ, vì cách bài trí trong phủ khác biệt mấy so với .
Thiết Sơn khẽ thì thầm một câu: “Nếu Công chúa mắt kém mà lòng Vũ Văn Thành, thì chẳng công tử nhà sớm cưới vợ ?”
Tiêu Vũ nhất thời trầm mặc.
Nàng lướt mắt qua căn phòng, đoạn khẽ : “Không là chuẩn cho đó ?”