“Ta tin rằng những hành động  đây của Công chúa  khiến cho  nhiều  cảm thấy Công chúa   một Công chúa đủ tư cách, nhưng nếu nghĩ  sẽ , cơ nghiệp trăm năm của hoàng tộc Tiêu thị há   thể sụp đổ chỉ vì một Công chúa  ?”
“Nói trắng , chính là lũ sâu mọt  ẩn  khắp Đại Ninh từ lâu .” Dung Phi tiếp lời.
Chương Ngọc Bạch tuy  ưa Tiêu Vũ, nhưng cũng thấu rõ những gì Dung Phi   chính là tình hình thực tế.
Dẫu  vong quốc, cũng chẳng thể quy tội Tiêu Vũ mà vong quốc .
Chỉ  thể , thời vận của Tiêu Vũ  , trở thành kẻ thế mạng cho chuyện đó mà thôi.
“Công chúa cũng  cứu vãn quốc gia từ lâu , nên mới cầu hòa với Vũ Văn Thành, hy vọng  thể hi sinh   đổi lấy thái bình.  sự thực  chứng tỏ, cả nhà Vũ Văn lão cẩu đều tham lam vô đáy, con đường  của Công chúa  thể thực hiện .” Dung Phi khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt thực lòng xót thương Tiêu Vũ.
Chương Ngọc Bạch  nén  lời: “Dung Phi nương nương,   rõ, Công chúa quả  nỗi khổ riêng.”
“Ta  ngay mà, ngươi là một hài tử lương thiện, sẽ  vì chuyện cũ mà cứ mãi hiểu lầm Công chúa!” Dung Phi tiếp lời.
Chương Ngọc Bạch vội vàng : “Đương nhiên là   ! Ta  thấy cảm kích vì  Công chúa coi trọng mới . Nếu Công chúa  coi trọng  như ,  chẳng  gì báo đáp, chỉ đành dâng lên tấm lòng trung thành !”
Dung Phi khẽ gật đầu, môi nở nụ : “Rất .”
Sau khi Chương Ngọc Bạch rời khỏi chỗ Dung Phi.
Gà Mái Leo Núi
Tiêu Vũ bước  từ nơi u tối: “Nương nương    .”
Dung Phi liếc  Tiêu Vũ với ánh mắt oán trách: “Ngươi đó, lúc nào cũng lanh lợi như .”
“Ta sống đến bây giờ,  từng lừa dối  khác như bây giờ.” Dung Phi tiếp lời.
“Nếu như  tinh thông lời  dối đến , phụ hoàng ngươi cũng sẽ  chỉ độc sủng Tô Lệ Nương.” Dung Phi thoáng tiếc nuối vì   ngộ  quá muộn màng.
Mỗi  Bệ hạ đến chỗ nàng, nàng đều khuyên Bệ hạ  cần chính ái dân,  còn  giảng kinh luận đạo. Trong tình cảnh đó, Bệ hạ yêu thích nàng  mới là chuyện lạ.
Thảo nào  đây Bệ hạ  thiên vị Tô Lệ Nương đến .
Tô Lệ Nương xuất  từ phố phường, cũng  bản lĩnh đối nhân xử thế khôn khéo, chẳng qua sẽ  dễ dàng thể hiện  bên ngoài mà thôi.
Tiêu Vũ  : “Nương nương cũng  thiên phú phi phàm, chỉ cần dày công rèn luyện hơn nữa,   ắt sẽ trò giỏi hơn thầy!”
Dung Phi  nén  bật : “Thôi thì, lừa dối  khác như , quả là sảng khoái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-382-sau-nay-se-tro-gioi-hon-thay.html.]
Tiêu Vũ mỉm  : “Nương nương  thể tìm  niềm vui từ trong chuyện , đó là điều   nhất .”
Bấy giờ  , Chương Ngọc Bạch đang  tìm Lại bộ Thượng thư Bùi Kiêm.
Dĩ nhiên, Tiêu Vũ chẳng hề yêu cầu Bùi Kiêm  dối.
Thế nhưng, hiện tại Bùi Kiêm đối với Tiêu Vũ vô cùng trung thành, một lòng một ,  càng khát khao  bày tỏ tấm lòng trung thành son sắt của .
Mãi mới  một  như Chương Ngọc Bạch, mang theo chút hoài nghi về căn cứ, ghé thăm. Bùi Kiêm chẳng chút chậm trễ, liền bắt đầu cặn kẽ giảng giải: “Người trẻ tuổi như ngươi, nên theo phò Công chúa dựng nghiệp lớn!”
“Ta trọng dụng ngươi!”
“Chương Ngọc Bạch! Đây là cơ duyên Công chúa ban cho ngươi, kẻ khác cầu còn chẳng , ngươi nhất định  nắm bắt lấy! Chẳng những  thể kiến công lập nghiệp,   thể tạo phúc cho muôn dân trăm họ!”
“Ngươi thử xem Vũ Văn lão cẩu  , hiện thời đang đè đầu cư dân mà bóc lột thuế má dã man. Trong khi đó, Công chúa của chúng    sức cứu tế dân chúng khắp nơi.” Bùi Kiêm chẳng ngừng lời, tiếp tục .
Chương Ngọc Bạch nhịn  , buột miệng thốt : “Vũ Văn…”
“Lão cẩu!” Bùi Kiêm kiên quyết nhấn mạnh.
Chương Ngọc Bạch vốn là thư sinh, nhất thời  chút ngập ngừng, khó  nên lời. Song,  sự khuyến khích của Bùi Kiêm, cuối cùng cũng cất tiếng: “Vũ Văn lão cẩu quả nhiên chẳng  kẻ  lành gì, cũng  xứng  ngôi vị Hoàng đế.”
Đến khoảnh khắc .
Trước khi  ngủ, Chương Ngọc Bạch    hướng trọn tấm lòng son về phía Tiêu Vũ.
Chờ đến buổi trưa hôm , Tiêu Vũ mở yến tiệc chiêu đãi Chương Ngọc Bạch: “Nào nào nào, chư vị hãy cùng  hoan nghênh vị Phủ doãn đô thành tương lai của chúng !”
“Mặc dù Chương Quận thủ hiện vẫn  trấn thủ Dự Châu, song tương lai  xa, một khi  dựng nên đô thành, Chương Ngọc Bạch nhất định sẽ là Phủ doãn của kinh thành đó!”
Chức Phủ doãn đô thành ,  chừng dường như cùng cấp với chức Quận thủ Dự Châu.
Song, hai chức vị     khác biệt.
Thử ngẫm  mà xem, một đô thành phồn hoa tấp nập, so với một tòa thành nhỏ bé nơi biên cương hẻo lánh, nơi đất đai chỉ ba lượng bạc  mua  một góc, há  thể đồng đẳng cấp?
Tóm , đây chính là chức quan mà  ít văn võ bá quan đều tha thiết ước vọng.
Là một trong những chức quan  cận bậc nhất với thiên tử!
Hơn nữa, địa vị cũng vô cùng gần gũi!