Chương Ngọc Bạch vô cùng khó hiểu.
Không chỉ Chương Ngọc Bạch mà ngay cả Trình Vận Chi và Quách Bình cũng đều mờ mịt Tiểu Lâm Tử.
Sau một thoáng ngẩn ngơ, sắc mặt Quách Bình khẽ biến đổi, khỏi nảy sinh thêm vài phần suy tư.
Tiểu Lâm Tử vội vàng : “Ôi, nãy lơ đễnh, chúng hãy chính sự , chủ tử nhà phái tới đây chờ các ngươi đó, xin mời!”
“Hai vị cũng cùng ư?” Tiểu Lâm Tử hỏi.
Chương Ngọc Bạch gật đầu.
Tiểu Lâm Tử tiếp tục nhiệt tình: “Vậy mời cùng luôn.”
Lúc qua khe núi, Chương Ngọc Bạch khỏi kinh ngạc: “Không ngờ để qua khe núi dùng tới thiết kế tinh xảo và nhanh nhẹn đến , từng thuộc hạ nhắc tới, nhưng trăm bằng một thấy.”
Bên khe núi chuẩn sẵn xe ngựa.
Sau khi ba lên xe, vẻ mặt Quách Bình nghiêm túc : “Công tử, ngài cẩn thận một chút.”
Trình Vận Chi thấy vẻ mặt căng thẳng của Quách Bình, bèn hỏi: “Ngươi phát giác chuyện gì ?”
Quách Bình hạ thấp giọng : “Vừa nãy cái tên Tiểu Lâm Tử thấy chúng gọi ‘heo đực’, là định g.i.ế.c như g.i.ế.c lợn ?”
“Trước từng thoại bản, một nơi hoang tàn vắng vẻ giống như , kẻ ác nào cũng , còn một ác nhân chuyên ăn thịt nữa…”
Trình Vận Chi khịt mũi coi thường: “Ăn thịt mà còn chọn kẻ tuấn tú để ăn cơ ?”
Lúc ba bọn họ đều đang xe ngựa nhà .
Dù trong lòng thấy lo lắng chăng nữa thì cũng chỉ thể tùy cơ ứng biến.
Ngoài cửa sổ cát bay đá chạy.
Hai canh giờ , cuối cùng bọn họ tới ốc đảo.
Tiểu Lâm Tử : “Đến nơi !”
Chương Ngọc Bạch vén rèm xe ngựa lên, bên ngoài, đập mắt là một thảm cỏ xanh biếc trải dài.
Bởi vì chuồng heo xây ở ngoài rìa nên liếc mắt một cái thấy đám heo con mập mạp béo bên trong chuồng.
Quách Bình mờ mịt: “Thì là tới heo thật…”
“Không ngờ, Ninh Nam một chốn bồng lai tiên cảnh như .” Chương Ngọc Bạch tiếp lời.
Tiểu Lâm Tử dừng xe ngựa , mở miệng : “Mời xuống , dẫn các ngươi gặp chủ tử nhà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-378-nguoi-phat-giac-dieu-gi-chang.html.]
Lúc ba theo Tiểu Lâm Tử đến chỗ Tiêu Vũ thì chợt gặp cố nhân.
Gà Mái Leo Núi
“Bùi đại nhân?” Chương Ngọc Bạch cảm thấy lẽ lầm .
Sao Lại bộ Thượng thư Bùi đại nhân thể ở đây ?
Lúc Bùi Kiêm cũng thấy Chương Ngọc Bạch, ông kinh ngạc một chút đó về phía : “Chương Ngọc Bạch?”
“Quả thật là Bùi Thượng thư!” Chương Ngọc Bạch nhịn mà thốt lên.
“Chính là lão phu chứ còn ai đây nữa? Thế nào, ngươi cũng Vũ Văn lão cẩu lưu đày ?” Bùi Kiêm tò mò hỏi.
Chương Ngọc Bạch lời đó lập tức hiểu , thì Bùi đại nhân lưu đày đến Ninh Nam, đó dừng chân tại đây.
“Ta lưu đày, tới để bán trả nợ.” Chương Ngọc Bạch cũng cảm thấy chuyện gì đáng hổ.
Y là vì cứu bá tánh.
Bùi Kiêm : “Trước đây cũng đỗi tán thưởng kẻ hậu sinh như ngươi, nếu lúc …”
Bùi Kiêm lược qua quá trình đó, tiếp tục : “Ta vốn giữ ngươi ở Lại bộ của Thị lang, chỉ tiếc tạo hóa trêu .”
Nói đến đây, Bùi Kiêm lập tức bổ sung một câu: “Ngươi cứ xem thử bên sắp xếp gì, nếu công việc thích hợp thì ngươi đến chỗ Thị lang cũng !”
Sau khi mấy chào tạm biệt Bùi đại nhân, ngay cả Trình Vận Chi cũng chút thở dài: “Bùi Thượng thư... hồ đồ ? Đã biếm quan, nào còn chức vị Thị lang nữa chứ?”
“Đương kim Thánh thượng, quả thực kém xa tiên hoàng năm đó.” Trình Vận Chi trầm giọng .
Thuở còn ở Thịnh Kinh, Trình Vận Chi vốn là tâm phúc của Chương Ngọc Bạch, bởi đối với một vài chuyện, y vẫn thông tỏ đôi phần.
Rốt cuộc, đoàn cũng tới tẩm phòng của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ Chương Ngọc Bạch tới, nàng e ngại việc diện kiến sẽ khiến chấn động tâm can, bởi sớm vấn lên khăn che mặt.
“Cho bọn họ tiến .” Tiêu Vũ thanh giọng .
Tiểu Lâm Tử lập tức dẫn khách nhập phòng.
Chương Ngọc Bạch tiến , liền chắp tay hành lễ với Tiêu Vũ: “Tạ cô nương, tại hạ đến đúng hẹn.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu đáp: “Đến là .”
Quách Bình chăm chú đánh giá Tiêu Vũ, ánh mắt dường như xuyên qua lớp khăn che, để thấy rõ dung nhan nàng ẩn khuất bên trong.
Tiêu Vũ khỏi bật , cất lời hỏi: “Ngươi diện kiến dung mạo của ?”
Quách Bình giật hoảng hốt, vội vàng đáp: “Chỉ... chỉ đôi chút mà thôi...”