“Sao ngửi thấy mùi canh gà thơm nức nhỉ?” Một kẻ cách đó xa cất tiếng hỏi lớn.
Người bên cạnh bĩu môi: “Đừng mơ giữa ban ngày nữa, ở đây gì gà mà ăn, huống hồ dù nữa thì cũng là dành cho đám nam nhân , đến lượt chúng ?”
Kỳ thực vẫn vài kẻ ngửi thấy mùi, nhưng thảy đều ngỡ đó là lương thực của đám sai dịch nên chẳng ai dám dò hỏi tìm kiếm.
“Các ngươi vẫn còn đói chăng?” Tiêu Vũ đưa mắt hỏi han một cách chân thành.
Gà Mái Leo Núi
Dung Phi đáp: “Đã còn đói nữa.”
Có món canh gà ắt hẳn nàng mạo hiểm lắm. Thật sự khó Tiêu Vũ .
Tô Lệ Nương nhắm nghiền mắt, tựa hồ đang chợp mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Vũ sang Thước Nhi.
Thước Nhi vốn là tiểu nha đầu chất phác, tuyệt nhiên dám dối Công chúa. Vừa nàng chỉ uống canh gà, sợ đủ nên cũng chẳng dám ăn thịt, bởi vẫn còn cảm thấy đói cồn cào.
Bởi thế nàng khẽ đáp: “Nô tỳ vẫn còn đói.”
Tiêu Vũ gật đầu, đó mò trong túi vải, lấy hai bọc giấy dầu, đưa cho Thước Nhi.
Mở mới , bên trong là những chiếc bánh hoa quế ngọt ngào.
Mùi hương hoa quế thoang thoảng xộc thẳng mũi, Thước Nhi khỏi nuốt khan.
Khi còn hầu hạ Công chúa, nàng vốn ưa món bánh , huống hồ giờ đây đang đói đến lả , chút thức ăn là may mắn lắm , còn mong gì hơn nữa mà vui sướng tột cùng.
Thước Nhi khẽ liếc Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cất lời: “Chẳng ngươi đang đói bụng ? Cứ dùng .”
Dứt lời, Tiêu Vũ lấy mứt hoa quả, chậm rãi thưởng thức từng miếng.
Đến cả Tô nương nương đang nhắm mắt dưỡng thần cũng khỏi mở mắt, dõi về phía Tiêu Vũ.
Dung Phi cũng .
Cả hai nào ngờ Tiêu Vũ vẫn còn cất giấu lương thực!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-36-cho-du-nguoi-co-nhet-ca-cai-man-thau-thi-cung-khong-the-to-bang-cua-ta.html.]
Hai vị nương nương cao quý từng xem nhẹ bàn đầy sơn hào hải vị, thế nhưng giờ đây thì ? Ngay cả bậc Hoàng đế cũng chịu đói!
Trước khi lưu đày, các nàng nhịn đói lâu , mấy ngày liên tục ăn đủ no bụng.
Tiêu Vũ ăn thêm mấy miếng, lúc mới nhận điều bất thường: “Các ngươi gì ?”
Dung Phi thực sự thể hạ cái giá cao quý của , bởi lẽ nàng vốn là con nhà danh môn, thà bẻ răng nuốt m.á.u còn hơn phủ nhận điều cất lời.
Thế nhưng, Tô Lệ Nương vốn lớn lên chốn phố phường, chẳng coi trọng những lễ nghi , bèn thẳng thắn mở lời: “Ngươi còn thứ gì ăn nữa ? Ta vẫn đói.”
Tiêu Vũ chợt bừng tỉnh: “Các ngươi vẫn no bụng ? Sao sớm một tiếng!”
Vừa dứt lời, Tiêu Vũ tiếp tục lục lọi trong túi đồ vật của .
Nàng lục túi hỏi: “Các ngươi dùng gì đây?”
Dung Phi vô cùng dè dặt: “Một chiếc màn thầu là đủ .”
Tô Lệ Nương vốn kiêu ngạo thành quen, nhất thời thể kiềm chế , bèn thuận miệng buông lời: “Ta ăn món vịt bát bảo, ngươi thể lấy chăng?”
Dứt lời, Tô Lệ Nương cũng hối hận, đôi mắt nàng ẩn chứa nét thương tâm. Giờ đây là công chúa vong quốc, còn mơ tưởng gì đến món vịt bát bảo chứ.
Giờ đây, ngay cả miếng ăn nàng còn nhờ cậy Trưởng Công chúa, thực sự nên đòi hỏi quá phận.
Nàng nghĩ đến đó thì thấy Tiêu Vũ lấy món vịt bát bảo.
Tô Lệ Nương: “...”
Chết tiệt, giọng nàng quá lớn tiếng !
Tiêu Vũ ném món vịt bát bảo cho Tô Lệ Nương, đó thuận tay ném một chiếc màn thầu cho Dung Phi.
Dung Phi cầm chiếc màn thầu to bằng lòng bàn tay, khóe môi khỏi khẽ giật giật. Giờ phút , việc duy trì nét cao quý gương mặt nàng thất bại.
Tô Lệ Nương nhận lấy vịt bát bảo, xé một đùi vịt cắn hai miếng. Đoạn nàng sang Dung Phi đang bẻ màn thầu , khi cất nửa cái trong n.g.ự.c áo thì mới bắt đầu ăn nửa cái còn tay.
Tô Lệ Nương nhịn mà cất lời châm chọc: “Cho dù ngươi nhét cả chiếc màn thầu thì cũng chẳng thể to bằng món của .”
Gân xanh trán Dung Phi nổi lên. Tô Lệ Nương rốt cuộc thôi ! Bệ hạ băng hà mà nàng vẫn còn cố tình chọc tức như thế!
---