“Công chúa đừng nên vì chuyện  mà hao tâm tổn sức nữa.” Tạ Quảng tiếp tục .
Tiêu Vũ khẽ nheo mắt: “Tên trộm  cả gan  loạn, e rằng chẳng mấy chốc sẽ   tay!”
“Khoan dung chốc lát, tên trộm   đến Thái thú phủ ?” Tiêu Vũ hỏi.
“Chưa.” Tạ Quảng tiếp tục .
Tiêu Vũ khẽ nheo mắt.
Kẻ trộm  hành sự kiêu ngạo đến thế, chẳng mấy chốc sẽ tới Thái thú phủ để tìm cảm giác tồn tại chăng?
Tiêu Vũ lắp đặt thiết  quan sát trong kho phủ của Thái thú phủ.
Nàng  cho kẻ  nếm trải cái gì gọi là sức mạnh của khoa học kỹ thuật!
Không chỉ Thái thú phủ mà Tiêu Vũ còn đến phủ khố của mấy gia đình lân cận một lượt, mục đích chẳng  để trộm đồ.
Tạ Quảng  nhà giàu ở Nam Dương đều thích  việc thiện thường xuyên, cho dù  thích  việc thiện thì cũng sẽ  hà khắc với dân chúng. Trong tình cảnh , Tiêu Vũ  cũng chẳng thể động đến những nhà đó.
Tiêu Vũ lắp đặt xong những thiết  quan sát siêu nhỏ, bèn bắt đầu chờ đợi. Nàng cần  tìm hiểu kỹ càng về kẻ .
Tối hôm    một gia đình  mất trộm.
Tiêu Vũ âm thầm đến đó một chuyến, thu hồi thiết  quan sát, nàng rút thẻ nhớ , nhét  máy tính bảng, bắt đầu quan sát hình ảnh thu .
Chỉ là đáng tiếc, vì   kết nối mạng lưới nên những hình ảnh   thể truyền về tức thời, nếu  thì nàng   thể chặn  kẻ đó ngay từ bên trong.
Chỉ thấy một  ảnh lặng lẽ tiến  kho phủ Triệu gia.
Người nọ cầm một chiếc túi vải đen, bắt đầu nhét đồ  trong túi. Chiếc túi  tựa hồ một cái động  đáy, chứa bao nhiêu vật phẩm cũng  hề thấy phồng lên.
Bởi vì   gian, hơn nữa trong tay Tiêu Vũ  còn nắm giữ thần khí như kim đăng nên dẫu  đôi chút kinh ngạc về việc chiếc túi của kẻ   thể chứa đựng nhiều đồ đến thế, nhưng cũng  quá mức kinh sợ.
Thảo nào kẻ   thể dọn sạch kho tàng của  khác.
Đợi đến khi kẻ  sắp dọn sạch  thứ, chiếc đấu lạp  mặt y khẽ tản  đôi chút, thiết  quan sát  kịp ghi   nửa gương mặt.
Tiêu Vũ vốn tưởng rằng đây là một lão nhân, thế nhưng    phát hiện y là một thanh niên  quá hai mươi.
Biết rõ dung mạo,  việc ắt sẽ dễ giải quyết.
Tiêu Vũ tìm một chiếc máy ảnh lấy liền, in ảnh chụp ,  đó đưa cho Tạ Quảng.
“Hãy phác họa dung mạo của kẻ , đây chính là tên trộm!” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-317-ke-trom-nay-da-toi-thai-thu-phu-chang.html.]
Trong  thuộc hạ của Tạ Quảng đương nhiên   am hiểu vẽ tranh. Diện mạo của một , hai bên vốn dĩ tương đồng, vì  chẳng mấy chốc  phác họa  dáng vẻ của y.
Chỉ  gương mặt, kẻ  quả thật khiến    một loại cảm giác  tuấn tiêu sái.  Tiêu Vũ  hận kẻ  tới nghiến răng ken két, chỉ  tóm gọn tên giả mạo .
 , mặc dù Tiêu Vũ cảm thấy  hứng thú với chiếc túi vải đen của kẻ , thế nhưng nàng nào  ý nghĩ chiếm  của riêng.
Nàng   đủ nhiều ,  thêm vật phẩm nào nữa thì còn ích gì?
... việc kẻ  dám giả mạo  thì  thể dung thứ! Hơn nữa rõ ràng chiếc túi vải đen của kẻ  còn kém xa kim đăng cùng  gian của  một bậc!
Trong Kim Nguyệt lâu, tiếng đàn tiếng sáo liên tục  dứt.
Sở Duyên dẫn theo một toán , xuất hiện tại Kim Nguyệt lâu.
Hiển nhiên, vị quản sự của Kim Nguyệt lâu  quen  với Sở Duyên: “Sở Thống lĩnh, ngài  trở về ư!”
Sở Duyên nhẹ gật đầu: “Ta  ngoài công cán một chuyến, e rằng chẳng mấy chốc    nữa.”
“Chẳng  Sở Thống lĩnh giá lâm Kim Nguyệt lâu của tiểu điếm  việc gì chăng?” Quản sự  nhịn  hỏi.
Sở Duyên lấy bức họa : “Quản sự từng thấy   chăng?”
Quản sự nhẹ gật đầu: “Đã thấy. Y đang ở trong phòng của Khinh Yên cô nương.”
“Đưa bọn  lên đó.” Sở Duyên trầm giọng .
“Chuyện  e rằng   thỏa?”
Sở Duyên lạnh giọng : “Quan phủ đang  việc, ngươi còn  giữ mạng chăng?”
Quản sự vội vàng đáp: “Tiểu nhân sẽ dẫn các vị qua đó.”
Lúc  Tiêu Vũ đang  ngay  lưng Sở Duyên. Nàng khát khao  tận mắt chứng kiến khoảnh khắc lay động lòng  .
Tiêu Vũ  cho  mai phục ngoài cửa sổ, nếu kẻ   xuống  cũng chỉ là chui đầu  lưới!
Tóm ,   nàng tuyệt đối  thể để cho tên  chạy thoát.
Gà Mái Leo Núi
Cốc cốc cốc.
Tiêu Vũ tiến lên gõ cửa.
“Ai ở đó?” Bên trong truyền tới giọng  của một nữ tử.
Quản sự cất lời: “Khinh Yên nương tử, bên   quý khách  gặp.”
“Miễn gặp! Ta đang  khách quý !” Khinh Yên kiêu căng đáp lời.