Tạ phu nhân khẽ gật đầu: “Hiện giờ Thịnh Nhi ở Ninh Nam, chẳng  cuộc sống  vất vả cực nhọc  … Nơi đó bão cát mịt trời, e rằng nhi tử của   chịu  ít khổ cực.”
Tạ đại nhân trầm ngâm một lát: “Công chúa  nhi tử của chúng  sống  an lành.”
Tạ phu nhân  vẻ lo lắng: “Có thể thương lượng cùng Công chúa để chúng    thăm nhi tử ?”
Gà Mái Leo Núi
Tạ đại nhân lập tức sa sầm nét mặt: “Một nữ nhân như ngươi chớ  quấy nhiễu thêm nữa! Đợi nghiệp lớn phục quốc thành công, ắt  ngày ngươi  gặp nhi tử.”
Về phần Tạ Vân Thịnh,  mà Tạ phu nhân luôn cho rằng đang chịu đựng cực khổ, thì lúc   đang  gì?
Lúc  trái cây rau củ ở Ninh Nam  chín rộ, sum suê. Hắn  mới luyện binh trở về, đang khoan khoái thưởng thức vải  ướp lạnh trong dòng suối mát.
Mọi  ăn vải cũng là ăn đến mấy chậu lớn. Thưởng thức vải xong,   dùng nước suối nấu  mà nhâm nhi, ngày tháng trôi qua vô cùng khoái hoạt.
Lúc Tạ đại nhân hỏi thăm tin tức của Tạ Vân Thịnh, Tiêu Vũ lập tức cảm thấy   phần sơ sót. Đáng lẽ nàng nên để Tạ Vân Thịnh về thăm nhà một chuyến.
Lúc  Tiêu Vũ  chuẩn  bắt tay  việc truy bắt Trộm Nồi Tặc.
Trộm Nồi Tặc liên tiếp trộm hai nhà phú hộ, Tiêu Vũ đoán  lẽ đêm nay tên  vẫn sẽ  tay, bởi  nàng  mai phục sẵn ở phủ Trương viên ngoại từ .
Chẳng cần tới nhà kho, cứ thế  thẳng  nhà bếp là . Dù  sớm muộn gì Trộm Nồi Tặc cũng sẽ mò tới đây để trộm nồi.
Tiêu Vũ ẩn  trong  gian, chờ đợi đến nỗi cũng  phần buồn ngủ.
Lúc nửa đêm,  lúc Tiêu Vũ định chợp mắt thì   thấy một  nhảy phắt  nhà bếp, bắt đầu lấy  cái nồi sắt lớn .
Tiêu Vũ tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn.
Sức lực của kẻ đó quả  tầm thường, chẳng mấy chốc  lôi  cái nồi ,  chồng hai cái nồi lên , khiêng nồi định tẩu thoát.
Tiêu Vũ  thấy cảnh tượng , há  thể nhịn  nữa ?
“Này! Tên tiểu tặc   chạy  !” Tiêu Vũ từ  xà nhà nhẹ nhàng nhảy xuống.
Kẻ tới hình như  giật , khi  đến cũng  phát hiện nơi đây  ai,  đột nhiên  xuất hiện một ?
Tên tiểu tặc   phát hiện nhưng vẫn  nỡ bỏ  chiếc nồi sắt lớn,  khiêng nồi chạy vọt  ngoài,  hình lướt  về phía xa xa tựa như ma quỷ.
Tiêu Vũ tung  đuổi theo.  dù  thêm sự trợ giúp của  gian, nàng phát hiện  pháp của  vẫn  nhanh bằng kẻ đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-316-chu-quan-danh-mat-kinh-chau.html.]
Vừa lúc Tiêu Vũ định đuổi kịp kẻ nọ, kẻ đó bỗng dừng bước,  đầu  nàng : “Đừng đuổi theo nữa, ngươi  thể đuổi kịp .”
Tiêu Vũ lạnh giọng hỏi: “Ngươi là kẻ phương nào?”
Dẫu  đuổi kịp, Tiêu Vũ vẫn  thăm dò hư thực.
“Đương nhiên  chính là Trộm Nồi Hiệp !” Giọng  của kẻ trộm  khô khan, khiến   ngỡ đó là một lão nhân, song  pháp   vô cùng lanh lẹ.
Tiêu Vũ nghiến răng ken két: “Ngươi mà cũng xứng giả danh Trộm Nồi Hiệp !”
Thế chẳng  trùng hợp  hả? Không  Lý Quỷ đụng  Lý Quỳ ?
Người tới hừ lạnh một tiếng: “Thứ cho   phụng bồi tiếp!”
Nói   nọ  biến mất  còn dấu vết, tốc độ nhanh đến mức khiến Tiêu Vũ  chút kinh ngạc.
Người mai phục bên ngoài phủ lúc  cũng  thấy động tĩnh liền đuổi theo, nhưng tiếc  vẫn  thể bắt giữ.
Không bao lâu , trong phủ của Trương viên ngoại  vang lên tiếng la ó.
“Cái tên Trộm Nồi Tặc đáng c.h.ế.t ,  mà thật sự dám đến phủ của  trộm đồ!”
Tiêu Vũ  một phen chịu tiếng mắng, trong lòng cảm thấy  bất mãn.
Tên Trộm Nồi Tặc giả  dùng tên tuổi của nàng để trộm đồ, nàng  lấy  món đồ nào, ngược  còn  chịu hàm oan  rủa mắng? Quả thật là  đáng hận mà!
Nếu nàng  bắt  thứ đồ giả mạo ti tiện ,  nguyện  ngược tên !
Song  thực tế, kẻ đó hôm nay  thực sự thoát .
Lúc Tiêu Vũ trở  Thái thú phủ tâm trạng cũng trở nên sa sút.
Đây là  đầu tiên nàng thất bại kể từ khi vong quốc, quả thật là chủ quan mà đánh mất Kinh Châu, thật là một sai lầm khôn nguôi!
Tiêu Vũ  hối hận bản  quá khinh địch, nếu  thì  chẳng để lỡ mất kẻ .
Bởi vì Trương viên ngoại  phái  tới Thái thú phủ báo án nên Tạ Quảng cũng  . Y vẫn  ngủ, bèn tìm đến Tiêu Vũ.
Thấy vẻ mặt Tiêu Vũ uể oải suy sụp, Tạ Quảng  nhịn  an ủi một câu: “Công chúa, tên Trộm Nồi Tặc  thật sự quá gian xảo, Công chúa  bắt  y cũng là lẽ thường tình.”