cũng  ! Triều đình nếu  thể  tay, ắt   tay từ lâu , nay  treo thưởng như , thoạt  càng giống bút tích của Nam Dương quận  hơn.
Tạ Quảng  nàng hỏi  mới oán hờn đáp lời: “Công chúa   từng   tới tên Trộm Nồi Tặc  ? Tên Trộm Nồi Tặc đó đáng hận thấu trời! Lần   từng tới trộm đồ ở Nam Dương của chúng !”
Tiêu Vũ khẽ nhíu mày, giọng vấn khẽ mang theo chút chột : “Lần  Nam Dương của ngài  hề chịu tổn hại gì,  ?”
Chẳng    trả  hết  ? Tạ Quảng  cần  ôm hận đến  ?
Tạ Quảng khẽ gật đầu: “ tên Trộm Nồi Tặc  vẫn  nguôi ngoai ý đồ  xa! Nếu  bắt  tên Trộm Nồi Tặc đó, nhất định sẽ treo  lên cửa thành phơi gió thị chúng!”
Tiêu Vũ khẽ ho khan một tiếng: “E rằng  cần đến,  lẽ tên Trộm Nồi Tặc  khác với điều ngài vẫn tưởng.”
“Trộm cắp chính là trộm cắp! Còn  điều gì khác biệt ?” Tạ Quảng tức giận .
Tiêu Vũ: “...”
Chuyện   qua bao lâu, mà Tạ Quảng vẫn còn ôm hận sâu sắc.
Tiêu Vũ thở dài một tiếng: “Bây giờ chuyện quan trọng của chúng  chính là phục quốc, há  thể vì chuyện tầm thường như truy bắt Trộm Nồi Tặc mà lãng phí thời gian quý báu?”
Vốn dĩ Tiêu Vũ định  thẳng với Tạ Quảng rằng  chính là Trộm Nồi Tặc.  khi nàng  thấy ánh mắt căm phẫn đến tận xương tủy của ông  thì đành nín nhịn   .
Tiêu Vũ    tổn thương tấm lòng của vị lão thần . Nàng e sợ nếu Tạ Quảng   sự thật, quan niệm về thế gian của ông  sẽ sụp đổ tan tành.
Tạ Quảng vô cùng bất đắc dĩ: “Công chúa,  cũng chẳng  quá đỗi dây dưa  chuyện truy bắt đạo tặc , nhưng     một  nữa tái phạm! Nam Dương của chúng    mấy nhà  mất trộm!”
Tiêu Vũ  sững .
Cái gì? Trộm Nồi Tặc  tái phạm ở Nam Dương ? Sao  thể xảy  chuyện như !
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-313-trom-noi-hiep-that-gia.html.]
Chưa  tới chuyện  vẫn luôn  đường, vội vàng cứu Ngọc Tần, chỉ  cho dù   ở Nam Dương thì cũng  thể  tay với Nam Dương !
Tạ Quảng chính là  của  đó! Lấy đồ của Tạ Quảng, há chẳng  như tự trộm đồ của chính  ? Chuyện lấy đồ từ túi trái nhét  túi , nào  ý nghĩa gì? Há  ai  chuyện vô nghĩa đến thế!
Vốn dĩ Tiêu Vũ định truyền Tạ Quảng tháo gỡ bố cáo treo thưởng  xuống, nhưng giờ đây nàng  cảm thấy hứng thú vô vàn đối với chuyện .
“Ngài  là tên Trộm Nồi Tặc   tái phạm ở nơi đây ? Làm  ngài dám khẳng định đó đích thị là Trộm Nồi Tặc, chứ   một tên đạo tặc tầm thường nào khác?” Tiêu Vũ tò mò hỏi.
Sắc mặt Tạ Quảng nghiêm nghị: “Điều khác biệt rõ rệt giữa tên Trộm Nồi Tặc  và bọn trộm cắp tầm thường chính là, khi   tay, ngay cả nồi niêu xoong chảo cũng  tha. Thủ đoạn của   thần bí khôn lường, đến  vô ảnh vô hình! Ngay cả bàn ghế cùng mái ngói trong nhà cũng  thể cuỗm  sạch bách!”
“Lần , những nhà  mất trộm đều thất lạc nồi sắt!” Tạ Quảng nghiến răng nghiến lợi .
Tiêu Vũ thầm nghĩ bụng, chẳng lẽ danh tiếng ‘Trộm Nồi Tặc’ của   vang xa đến mức  kẻ dám mạo danh hành sự  ? Cảm thấy ‘Trộm Nồi Tặc’ là tấm gương cho giới đạo tặc nên mới hành động như thế chăng?
Ngay  đó, Tạ Quảng tiếp lời: “Hơn nữa, khi tên  trộm nồi, còn ngang nhiên để  bút tích, ghi rằng: ‘Trộm Nồi Hiệp’  từng ghé qua nơi !”
“Vì lẽ đó,  dám quả quyết, ‘Trộm Nồi Tặc’ đang ẩn  ngay trong khu vực Nam Dương của chúng !” Tạ Quảng nhắc tới tên Trộm Nồi Tặc  thì vô cùng căm phẫn.
Tiêu Vũ cũng  thể nín nhịn thêm  nữa.
Nếu chỉ là trộm nồi để  lời chào cho , thì nào  gì đáng , nhưng vấn đề ở chỗ, theo lời Tạ Quảng, những gia đình  mất trộm ở Nam Dương đều là những hộ gia đình lương thiện, quả thực  đáng gặp  tai ương như !
Hơn nữa, tên đạo tặc   khi trộm đồ còn ngang nhiên để  danh xưng ‘Trộm Nồi Hiệp’, như  chẳng  là đang vấy bẩn thanh danh của bổn ‘Trộm Nồi Hiệp’  ?
Tiêu Vũ sầm mặt, lạnh giọng : “Tạ đại nhân! Ngài cứ yên tâm,  nhất định sẽ giúp ngài tóm gọn tên ‘Trộm Nồi Hiệp’ mạo danh !”
Tạ Quảng nghi ngại  Tiêu Vũ: “Thưa Công chúa,     dám khẳng định   là kẻ giả mạo?”
Tiêu Vũ khẽ ho khan một tiếng: “Ý của  là, bất kể thật giả  , đợi khi  bắt  , ngài tự khắc sẽ rõ!”
Tạ Quảng cắn răng: “Mặc kệ thật  giả, chỉ cần là ‘Trộm Nồi Tặc’, một khi sa lưới, ắt sẽ  treo lên cửa thành phơi gió. Để xem   còn kẻ nào dám nảy sinh ý đồ bất chính nữa  !”