“Dựa diện mạo ái nam ái nữ của kẻ Vũ Văn Thành , há thể thích kẻ ?” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm thấy thế thì cảm thấy kinh ngạc: “Ngươi ?”
Ngụy Ngọc Lâm minh giải thêm một lời: “Ý là, ngươi rằng Vũ Văn Thành bất nam bất nữ hả?”
Tiêu Vũ nghĩ thầm trong lòng, dĩ nhiên là , là chính nàng biến Vũ Văn Thành thành như mà.
Thế nhưng chuyện , Tiêu Vũ chẳng tiện thổ lộ, nàng chỉ bèn úp mở : “Đương nhiên là , còn tận mắt chứng kiến nuôi nam sủng trong phủ đấy!”
“Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy ghê tởm !” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ mắng Vũ Văn Thành như thì khóe môi cong lên, lộ vẻ mặt hiển lộ sự mãn nguyện.
“Ngươi cái gì?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm đáp: “Tâm tình vốn vui vẻ thôi.”
Ngụy Ngọc Lâm đưa Tiêu Vũ đến nơi vắng vẻ dừng xe ngựa.
“Công chúa Điện hạ, sự thuận buồm xuôi gió.” Ngụy Ngọc Lâm Tiêu Vũ mặt .
Hơn nữa trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định sớm hôm đón Công chúa về triều!
Ngụy Ngọc Lâm suy nghĩ thấy Tiêu Vũ duỗi tay vỗ vai : “Lần Ngụy Vương điện hạ giúp một đại ân, cứ yên lòng , khi giàu sang chắc chắn sẽ quên ơn ngươi!”
“Đợi ngày về triều, nhất định sẽ phong thưởng cho Ngụy Vương điện hạ thật hậu hĩnh!” Tiêu Vũ đanh thép khẳng định.
Gà Mái Leo Núi
Tiêu Vũ vốn chỉ tiện miệng hứa suông. Chuyện vẽ bánh nướng , Tiêu Vũ gần như thành thói quen cố hữu , ở cũng vẽ vời.
Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ như thì trong mắt phượng lập tức mang theo vài tia ý vị trêu đùa: “Được, chờ ngày đó.”
Tiêu Vũ khóm rừng thưa bên cạnh, huýt sáo một tiếng, đó cất tiếng gọi: “Đặc Năng Lạp!”
Sau đó Đặc Năng Lạp tức thì dẫn theo mấy thớt tuấn mã phi như gió đến.
Chúng cưỡi ngựa đến, dĩ nhiên cưỡi ngựa về. Chỉ là Ngọc Tần ... trông vẻ yếu đuối nhu nhược, nàng cưỡi ngựa chăng?
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi cưỡi ngựa ?”
Ngọc Tần lắc đầu. Từ khi Ngọc Tần nhận Tiêu Vũ thật sự tới cứu thì trở nên trầm lặng ít lời. Ấy là bởi nàng chẳng đối diện cùng Tiêu Vũ . Dẫu ban đầu, nàng từng buông lời chất vấn Tiêu Vũ mà.
Tiêu Vũ vì chuyện vặt vãnh mà chấp nhặt với Ngọc Tần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-298-cong-chua-dien-ha-thuan-buom-xuoi-gio.html.]
Nàng cất lời : “Quỷ Mặt Đen, ngươi mang theo Ngọc Tần nương nương.”
Quỷ Mặt Đen Tiêu Vũ thì nàng lập tức cự tuyệt: “Không .”
Tiêu Vũ vô cùng ngạc nhiên về phía Quỷ Mặt Đen. Tuy rằng lai lịch của Quỷ Mặt Đen vốn bí ẩn, nhưng những lúc bình thường thảy đều răm rắp lời, thảy đều phục tùng mệnh lệnh. Đây cũng là lý do vì Tiêu Vũ nguyện ý giữ bên .
Sao, chỉ một chuyện nhỏ nhặt như đưa Ngọc Tần , Quỷ Mặt Đen cự tuyệt ?
“Cho một lý do .” Tiêu Vũ nheo mắt Quỷ Mặt Đen.
Quỷ Mặt Đen cất lời : “Ta để trong thâm tâm hiểu lầm.”
Được , lý do quả thật khiến Tiêu Vũ cảm thấy chẳng thể phản bác.
Thế nhưng Tiêu Vũ vẫn vô cùng hiếu kỳ hỏi: “Người trong lòng của ngươi là ai?”
Hiếm hoi lắm, Quỷ Mặt Đen mới lộ vẻ bối rối: “Nói tóm , Công chúa sẽ !”
Hắc Phong cất giọng khàn khàn : “Không đáng gì, bẩm Công chúa, hạ thần nguyện ý!”
Đã kẻ nguyện xung phong, Tiêu Vũ cũng vui vẻ trút gánh nặng, vì : “Vậy đành phiền ngươi .”
Hắc Phong dắt ngựa tới mặt Ngọc Tần, cất lời : “Nương nương, xin mời!”
Ngọc Tần dùng cả tay lẫn chân chật vật bò lên con ngựa.
Hắc Phong một lúc lâu, cuối cùng chút chẳng thể nhẫn nại thêm, vung lên lưng ngựa, đồng thời nhấc bổng Ngọc Tần lên.
Ngọc Tần kinh hãi vô cùng, nhưng nàng vẫn nín thinh.
Tiêu Vũ liếc mắt qua, chỉ thấy Ngọc Tần Hắc Phong đặt ngang ngựa, tựa hồ như bọn sơn tặc cưỡng đoạt tiểu thư khuê các.
Tiêu Vũ Ngọc Tần hỏi: “Ngọc Tần, ngươi thấy ?”
Giọng của Ngọc Tần trong trẻo lạnh lùng: “Vẫn .”
Chỉ cần thể rời khỏi ngục thất, chớ là mang như thế , cho dù là nhét trong bao bố, Ngọc Tần cũng cam tâm chịu đựng!
Tiêu Vũ nhận những phi tần của phụ hoàng thảy đều khá cương cường, xưa nay sẽ nước mắt lưng tròng nơi tình cảnh khốn cùng.
Đương nhiên, nếu Ngọc Tần là loại chỉ lóc ỉ ôi thì chẳng dám chiếm lòng tin của Vũ Văn Phong, đó hành thích .
Mọi một đường phi nước đại, lúc ngang qua Quảng Dương, Tiêu Vũ tay vơ vét thêm một mẻ. Tiêu Vũ phát hiện chốn quận huyện từng vơ vét mà xơ xác hơn thuở khá nhiều, quả là chẳng còn gì để mà vơ vét.