“Trong cung kẻ trộm ư? Chẳng lẽ kẻ trộm còn trộm cả nước ?” Vũ Văn Phong phẫn nộ rống lên.
Tổng quản đại nội Tôn Hải nhỏ giọng đáp : “Khải bẩm Bệ hạ, nước thì mất, nhưng vại chứa nước mất .”
“Vại nước mất thì thể múc nước để nấu ? Chẳng lẽ giếng trong cung chuyển ?” Vũ Văn Phong lộ vẻ mặt khó coi, đôi mày khẽ nhíu.
“Cái giếng vẫn còn, nhưng...”
“ cái gì?”
“ nồi đun nước mất .”
“Không nồi thì dùng ấm đồng.”
“Bệ hạ, cũng mất .” Tôn Hải tiếp tục .
Ông cũng bây giờ điều là bất tường, nhưng ông cũng chẳng thể gì , sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện mà thôi.
Tôn Hải cố nén bất an : “Khải bẩm Bệ hạ, bây giờ đây?”
Phải ? Nếu Vũ Văn Phong như thế nào thì y là một Hoàng đế đê hèn như thế !
Lại tới nữa! Lại tới nữa! Lại là chuyện mất đồ một cách khó hiểu ! Vũ Văn Phong chỉ cảm thấy đầu óc cuồng, tâm can rối bời.
Gà Mái Leo Núi
Vũ Văn Phong kìm nén lửa giận, lập tức lạnh giọng : “Vào triều!”
Lần nhất định Trẫm rõ chuyện !
Lúc Vũ Văn Phong triều phát hiện... long ỷ của biến mất. Lần sắc mặt của Hoàng thượng u ám đến độ sắp nhỏ nước .
“Thẩm Hàn Thu ?” Vẻ mặt Vũ Văn Phong tối sầm, bây giờ y chỉ lệnh cho Thẩm Hàn Thu điều tra chuyện .
Vũ Văn Thành chắp tay : “Phụ hoàng, Thẩm Hàn Thu ở ngay bên ngoài điện.”
“Sao tiến ?” Vũ Văn Phong trầm giọng hỏi.
Theo một tiếng lệnh của Vũ Văn Phong, Thẩm Hàn Thu dẫn giải . Trên mang theo xiềng xích, đây là do Vũ Văn Thành đích đeo cho .
Dây xích đương nhiên thể trói buộc nhất cao thủ đại nội như Thẩm Hàn Thu. Thế nhưng, vị Thẩm Hàn Thu vô cùng trung thành, lúc cũng hề phản kháng.
“Bệ hạ!” Thẩm Hàn Thu thi lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-295-lai-toi-nua.html.]
Vũ Văn Phong cau mày hỏi: “Chuyện là đây?”
Vũ Văn Thành vội vàng đáp: “Đêm qua Thái tử phủ của nhi thần mất trộm, sáng sớm hôm nay, nhi thần tìm thấy bộ của cải đánh cắp của Thái tử phủ tại phủ của Thẩm Hàn Thu!”
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng cho dù Thẩm Hàn Thu và Trộm Nồi Tặc cùng một thì giữa bọn họ cũng mối quan hệ mật thiết!” Vũ Văn Thành tiếp tục tâu.
Thẩm Hàn Thu vội vàng khẩn khoản: “Thần cũng gì về việc .”
“Ngươi ? Vậy hà cớ gì vật xuất hiện ở phủ ngươi?”
“Phủ của chúng đều mất đồ, duy chỉ phủ của ngươi thêm đồ! Thẩm Hàn Thu, chẳng lẽ ngươi xem là kẻ ngu dốt ?” Vũ Văn Thành lạnh giọng chất vấn.
Sắc mặt Thẩm Hàn Thu lạnh lẽo như băng giá: “Thần vô tội!”
“Nói năng bừa bãi, ai mà chẳng chứ! Thẩm đại nhân, ngươi vẫn nên đưa một lời giải thích cụ thể, ít nhất cũng đôi chút chứng cứ chứ!” Một kẻ trong phe cánh của Vũ Văn Thành lập tức hùa theo, phụ họa cho .
Thẩm Hàn Thu Vũ Văn Phong: “Bệ hạ minh giám, thần thật sự vô tội. Tên Trộm Nồi Tặc bản lĩnh mang tất cả của cải trong phủ thì cũng thể mang những vật đó tới phủ thần, giá họa cho thần!”
Khi Thẩm Hàn Thu những lời , ánh mắt trở nên u tối, phiền muộn. Nếu bắt tên trộm , nhất định sẽ ngũ mã phanh thây kẻ trộm !
Vũ Văn Thành mỉa mai : “Thẩm Hàn Thu! Cớ gì tên trộm chỉ giá họa cho riêng ngươi?”
Thẩm Hàn Thu nheo mắt đáp: “Đương nhiên là vì từng đắc tội tên trộm .”
Nói đến đây, Thẩm Hàn Thu chợt về phía Vũ Văn Thành.
Chuyện thật sự là do Trộm Nồi Tặc ?
Ban đầu, kẻ lên tiếng đòi bắt trộm chính là Thái tử phủ, nhưng khi tới Thái tử phủ thì lập tức rơi trong hầm phân. Chưa đợi trở về, thiên lao xảy chuyện.
Thẩm Hàn Thu buộc hoài nghi đây là một cái bẫy của Vũ Văn Thành. Mục đích chính là đẩy chỗ vạn kiếp bất phục.
“Phụ hoàng, cho dù chuyện Trộm Nồi Tặc liên quan đến Thẩm Hàn Thu, thì Thẩm Hàn Thu phụng mệnh trông coi thiên lao, nhưng thiên lao cướp, Thẩm Hàn Thu cũng khó tránh khỏi tội thất trách!” Vũ Văn Thành tiếp tục tâu.
Có kẻ chứng kiến cảnh tượng thì nhỏ giọng bàn tán: “Thái tử điện hạ nhắm Thẩm Hàn Thu như , xem lời đồn phố lúc là sự thật .”
“Thật ngờ... vị Thái tử phi thật sự một chân với Thẩm Hàn Thu.”
Quan hệ của hai nọ tệ, nhỏ giọng thì thầm, chỉ hai bọn họ .
Đương nhiên bọn họ dám để Vũ Văn Thành thấy lời , nhưng lúc trò chuyện thỉnh thoảng bọn họ vẫn dùng ánh mắt liếc về phía Vũ Văn Thành.