Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Chính là .”
Ngọc Tần thấy đó là Tiêu Vũ thì chút kinh ngạc, đoạn nàng lạnh lùng cất lời: “Cứu , ích gì chứ?”
Tiêu Vũ thấy nàng thế thì khỏi phần trầm ngâm.
Mục đích chính khi nàng vượt ngàn dặm trở về, chẳng vì Ngọc Tần đó ?
Ngọc Tần lời , quả là vô tâm vô phế.
Không đợi Tiêu Vũ lên tiếng, Hắc Phong tỏ vui: “Ta nương nương, vô tình vô nghĩa đến chứ? Nếu Công chúa mạo hiểm cướp ngục, nghĩ còn thể mạng mà sống sót ư?”
Ngọc Tần lạnh lùng đáp: “Quả thực Hắc Bạch Vô Thường ? Ngươi là ai?”
Hắc Phong kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đương nhiên là thống lĩnh thị vệ của Công chúa.”
Tiêu Vũ liếc Ngọc Tần: “Chẳng lẽ cứu ngươi là cứu nhầm ? Nếu ngươi cứu, hiện tại tìm một sợi dây thừng để tự tận cũng chẳng khác gì .”
Ngọc Tần lộ vẻ mặt u ám Tiêu Vũ: “Nếu ngươi, hoàng tộc Tiêu thị lâm cảnh khốn cùng như thế !”
Gà Mái Leo Núi
“Ngươi là Công chúa tôn quý, vì cớ gì tính toán việc phục quốc?” Ngọc Tần chất vấn ngược .
Tiêu Vũ : “Chẳng đang phục quốc đây ? Làm ngươi như ?”
Ngọc Tần xong thì chút tin: “Ngươi sẽ như ư?”
Tiêu Vũ cảm thấy Ngọc Tần quả thực chẳng chút nào thuận mắt.
So với Dung Phi và Lệ Phi, nàng thấy Ngọc Tần kém xa. Thuở , khi nàng cùng Dung Phi và Lệ Phi nương tựa lẫn , hai vị Phi tần nào lắm lời như Ngọc Tần .
cứu , dù cũng thể nào đưa trở chốn ngục tù.
Tiêu Vũ đáp: “Đó là chuyện của . Ta chỉ , ngươi thật lòng ám sát Vũ Văn lão cẩu ?”
Ngọc Tần lời , đôi mắt ngập tràn cừu hận mãnh liệt: “Đương nhiên ! Chỉ hận lỡ mất một chiêu, để cảnh giác quá mức, thể vì bệ hạ mà báo thù rửa hận.”
Tiêu Vũ xong, trong lòng cũng vơi đôi chút, chí ít đây là một bề trung thành với phụ hoàng nàng.
Ngọc Tần ngước Tiêu Vũ, cất tiếng hỏi: “Công chúa Điện hạ, Người vì ở Thịnh Kinh chốn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-290-ngoc-tan-co-tinh-cach-ky-quai.html.]
Chẳng lẽ Người thật sự Vũ Văn Thành giam hãm ngoại thất ư?
Xưa từng tin đồn Vũ Văn Thành tìm gặp Tiêu Vũ, nàng quy phục ngoại thất của .
Giờ đây gặp Tiêu Vũ, chuyện cũ hiện về trong tâm trí, lòng nàng bỗng dấy lên cơn phẫn nộ khó kìm.
Tiêu Vũ liếc Ngọc Tần, lạnh giọng: “Hỏi lắm! Vì ở nơi ? Chẳng là vì đến cứu ngươi ư? Quả nhiên ngờ, câu đầu tiên ngươi khi giải cứu là chất vấn vì cứu ngươi.”
Ngọc Tần , chợt nhận lời thốt điều .
Thế nhưng, Ngọc Tần vẫn khó tin Tiêu Vũ thể dẫn theo những đến giải cứu . Nếu đây là sự thật, thì từ nay về , sinh mạng nàng sẽ thuộc về Tiêu Vũ.
lúc , bên ngoài vang lên tiếng quan binh đang càn quét, lục soát.
“Những kẻ nào đang ẩn trong khách điếm, mau mau xuất hiện cho !” Giọng của Triệu Kiếm, thị vệ cận của Thẩm Hàn Thu, từ bên ngoài vọng .
Thẩm Hàn Thu ngờ, trong khi đang truy tìm Tặc Trộm Nồi thì thiên lao nảy sinh biến cố.
Giờ đây, trong ngục vài tù nhân đào tẩu, tất nhiên tra xét khắp chốn.
Tốt nhất là kiểm tra xem lưu dấu vết của Tặc Trộm Nồi .
Ngọc Tần tiếng động, lòng khỏi dấy lên nỗi sợ hãi.
Tiêu Vũ liếc chiếc rương trống rỗng trong phòng, khẽ : “Ngươi cùng ẩn trong rương .”
“Phần còn , Sở Duyên, ngươi hãy ngoài đối phó tạm thời, chớ để lộ việc và Ngọc Tần đang ở đây.” Tiêu Vũ dứt lời, liền kéo Ngọc Tần chui rương.
Mọi tuần tự bước ngoài.
Còn về Tiêu Vũ? Nếu Công chúa căn dặn thế, đương nhiên bọn họ nào chút sợ hãi. Chắc chắn Công chúa ắt diệu kế.
Thế nhưng, Ngọc Tần vẫn khỏi căng thẳng, nhưng giọng nàng vẫn lạnh nhạt: “Phải đây? Liệu phát hiện ?”
Nói đoạn, Ngọc Tần hạ giọng: “Ta chỉ một sinh mạng ti tiện . Nếu bệ hạ, e rằng bỏ mạng từ lâu. Công chúa mạo hiểm cứu gì?”
Ban đầu, nàng với Tiêu Vũ, rằng cứu nàng để gì.
Thứ nhất, nàng Tiêu Vũ đang ở Thịnh Kinh, ngỡ Tiêu Vũ liên can đến Vũ Văn Thành. Thứ hai, chính nàng tự cảm thấy chỉ là một kẻ vô dụng, nào đáng để nàng tốn nhiều tâm sức đến .