Khang Lâm vội vàng dẫn Tiêu Vũ trong vườn rau khai hoang. Đập mắt là các luống rau chỉnh tề, bên trong trồng đầy đủ các loại rau ăn. Rau thơm phát triển nhất, bởi vì chúng cách dòng suối gần nhất.
Tiêu Vũ thoáng qua, trong lòng lập tức minh bạch chuyện. Nguồn suối cất giữ trong gian biến thành linh tuyền.
Tuy rằng vẫn kém hơn linh tuyền bản thể trong gian của nàng, nhưng cũng đủ sức đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của thực vật.
Lần đầu tiên gian thăng cấp, chỉ sản sinh thêm hai con bọ hung, mà linh tuyền trong gian cũng nhờ đó mà thăng cấp. Nếu bây giờ dùng nước suối tưới lên thực vật thì thể cho chúng phát triển mạnh mẽ.
Khang Lâm tiếp tục :
“Công chúa, cảm thấy ốc đảo của chúng ắt hẳn phi phàm, e rằng là nơi thần tiên trú ngụ để ! Trước đây từng truyền thuyết về chốn đào nguyên ? Nói chừng chỗ của chúng chính là một chốn đào nguyên đích thực!”
Tiêu Vũ thấy Khang Lâm đưa lời biện giải, lúc cũng thêm lời nào, nàng đáp:
“Vậy ngươi hãy vun trồng cho thật . Ngươi cũng đừng coi thường mấy món rau ăn , sinh mệnh của bao chúng đều trông cậy chúng đấy. Sau nếu đưa đến lưu đày, sẽ phân phó bọn họ đến đây cùng ngươi vun trồng! Đến lúc đó ngươi chính là Đại tư nông của .” Tiêu Vũ .
Khang Lâm mặt đỏ tía tai, phần ngượng nghịu thốt lời: “Ta năm nay hơn năm mươi tuổi , thể gánh vác chức thượng quan . Có thể chút gì đó cho Công chúa là vinh hạnh lớn lao của .”
“Thuở Công chúa thu nhận kẻ hèn, ban cho cơ hội đến chốn thế ngoại đào nguyên , ân tình Khang Lâm khắc cốt ghi tâm.”
Tiêu Vũ : “Ta giao cho ngươi phụ trách những thứ , là bởi vì tin tưởng ngươi.”
“Khang Lâm nhất định phụ lòng tin của Công chúa!” Nói xong, Khang Lâm lập tức quỳ gối mặt đất.
Tiêu Vũ ung dung rời bước, cất tiếng gọi lớn về phía : “Nguyên Cảnh!”
Gà Mái Leo Núi
Tiêu Nguyên Cảnh vội vàng thò đầu , khẽ khàng đáp lời: “Cô cô…”
“Ta cố ý theo , chỉ đang nhớ cô cô thôi.” Tiêu Nguyên Cảnh khẽ khàng đáp.
Tiêu Vũ : “Cái đầu nhỏ nhà ngươi, thấy gì ? Hãy học hỏi một chút! Hơn nữa, ngươi cùng Dung Phi nương nương học hỏi sách lược trị quốc.”
Tiêu Nguyên Cảnh hỏi: “Ta học thứ để chi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-225-can-cu-phon-vinh.html.]
Tiêu Vũ mở to hai mắt, Tiêu Nguyên Cảnh: “Ngươi học thứ để chi? Ngươi chính là tiểu hoàng tôn đấy!”
“Chẳng cô cô ? Mẫu phi của , Thái tử Hoàng đế đều quá hiểm nguy. Nếu thật sự thể phục quốc, chi bằng cứ để một Vương gia nhàn hạ tiêu dao.” Tiêu Nguyên Cảnh tiếp lời.
Tiêu Vũ bật lạnh lùng: “Sau đó công việc vất vả, khó nhọc đều để cho cô cô cả, chẳng ?”
Nói đoạn, Tiêu Vũ lập tức nhéo lỗ tai Tiêu Nguyên Cảnh, xách bé đến chỗ Dung Phi.
“Dung Phi nương nương, hãy coi chừng tiểu tử , dạy bảo nó học hành cho cẩn thận, đừng để nó rảnh rỗi quấy nhiễu cả ngày.” Tiêu Vũ tiếp lời.
Tiêu Nguyên Cảnh ủ rũ, thần sắc tựa quả cà tẩm sương: “Ta cũng theo Khang lão đầu trồng trọt.”
Tiêu Vũ thấy cháu trai chẳng chịu tiến thủ như , đang giáo huấn vài câu thì Dung Phi : “Cho dù ngươi trồng trọt thì cũng sách! Cùng là việc trồng trọt, nhưng nếu ngươi dùng đúng biện pháp thì sản lượng sẽ cao hơn nhiều.”
Tiêu Nguyên Cảnh cầu cứu: “Có chuyện gì cần sách học tập ?”
Tiêu Vũ cùng Dung Phi đồng thanh đáp lời: “Không !”
Trong mắt Tiêu Vũ, Tiêu Nguyên Cảnh Hoàng đế , thể thương lượng , nhưng nhất định sách!
Nàng cũng thể phụ lòng Thái tử trưởng của , chiều chuộng chất tử của thành kẻ ngu ngốc!
Tiêu Vũ bận rộn nhiều công việc. Căn cứ khắp nơi đều là chuyện cần Tiêu Vũ đưa quyết sách, cho nên nàng ném Tiêu Nguyên Cảnh cho Dung Phi rời .
Buổi tối lúc Tiêu Nguyên Cảnh trở về tìm Lý Uyển thì muộn.
Lý Uyển hỏi: “Nguyên Cảnh, giờ mới về?”
“Là cô cô, cô cô ném cho Dung Phi nương nương, Dung Phi nương nương hôm nay dạy sách cả một ngày.” Tiêu Nguyên Cảnh chút ủ rũ.
Thật lúc bé cũng thích sách, nhưng là hoàng tôn, há chẳng nên sách ?
Lý Uyển , sửng sốt đôi chút: “Cô cô bảo ngươi sách gì?”