Khi , Ngụy Ngọc Lâm ắt chẳng thể phản bội nàng, bởi lẽ sự trả giá càng lớn, tổn thất khi trở mặt cũng sẽ càng thêm trầm trọng. Để tránh những tổn thất khôn lường, tự khắc  ai dám  chuyện phản trắc.
Thiết Sơn ở một bên  thấy Ngụy Ngọc Lâm   thì cả  đều chấn động. Công tử  hồ đồ  ư? Chuyện đòi nợ còn  ngã ngũ, cớ gì   bỏ thêm bạc?
Lúc  Tiêu Vũ dò xét  Ngụy Ngọc Lâm. Nàng từng ghé qua Ngụy Vương phủ, liệu Ngụy Ngọc Lâm thực sự giàu  đến ? Hay đây chỉ là những lời khoa trương?
Nếu Thiết Sơn  suy nghĩ của Tiêu Vũ thì nhất định sẽ càng thêm cạn lời. Vị Công chúa vốn giỏi khoa trương nhất   ngờ vực kẻ khác khoa trương.
“Chỉ như  thôi ? Huynh  nghĩ kỹ  chứ, bỏ  càng nhiều thì báo đáp càng lớn!” Tiêu Vũ  cất lời.
Ngụy Ngọc Lâm  giai nhân tuyệt sắc  mắt, mỉm  hỏi: “Ám Ảnh lâu thì ?”
Tiêu Vũ  thấy cái tên  thì  sửng sốt: “Ngươi  cái gì?”
“Ám... Ám Ảnh lâu?” Cả  Tiêu Vũ đều kinh hãi.
Ngụy Ngọc Lâm  bảo: “Tuy rằng Ám Ảnh lâu  thể  ngoài chinh chiến cho Công chúa, nhưng   mạng lưới tin tức  . Ta nghĩ,  lẽ Công chúa  thiếu thứ  đúng ?”
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi  mối liên hệ gì với lâu chủ Ám Ảnh lâu? Có thể đưa  quyết định  ?”
Ngụy Ngọc Lâm chỉ  mà  đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-205-nguoi-noi-cai-gi.html.]
Thấy Ngụy Ngọc Lâm trầm mặc  đáp, Tiêu Vũ bỗng nảy sinh một ý nghĩ kinh hãi: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi đừng  với  rằng ngươi chính là Lâu chủ Ám Ảnh lâu đấy chứ?”
Thiết Sơn  cạnh bèn đáp: “Đương nhiên, điều  há chẳng  là sự thật ?” Khi thốt  lời , Thiết Sơn lộ rõ vẻ tự hào, đồng thời khẽ liếc  Tiêu Vũ, thầm nghĩ phen  Công chúa hẳn  nhận  Công tử nhà    hạng  dễ lừa?
Ánh mắt Tiêu Vũ  Ngụy Ngọc Lâm lập tức trở nên nóng rực: “Thì  là Ngụy , lúc  tiểu  mắt thiển ý cận,  giao lưu tình cảm với Ngụy  thật  quả là  của tiểu .”
Tiêu Vũ quả là   tiến thoái tùy thời.
Mặc dù nàng   gian, song  phát triển thế lực một cách nhanh chóng, vẫn còn thiếu thốn quá đỗi. Chỉ riêng về hệ thống tình báo, e rằng  quả thực thiếu hụt! Nếu   Ám Ảnh lâu,  chẳng khác nào như  thần linh tương trợ, như hổ mọc thêm cánh! Mọi tin tức của Đại Ninh triều,  đều  thể nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chứng kiến Ngụy Ngọc Lâm từ kẻ thọc gậy bánh xe trong lời Tiêu Vũ, bỗng chốc hóa thành "Ngụy "  thiết, Dung Phi cùng Tô Lệ Nương  bên cạnh đều  khỏi ngẩn ngơ. Dung Phi thầm nghĩ, nếu xưa     cái da mặt  của Tiêu Vũ, há chẳng    sủng ái  bao nhiêu ? Còn Tô Lệ Nương   kìm  suy tư, e rằng công phu của  vẫn  tu luyện đủ sâu! Quả đúng là Trường Giang sóng  xô sóng , núi cao còn  núi cao hơn!
“Ngụy , nếu  bằng lòng dùng Ám Ảnh lâu cung cấp tin tức cho ,  từ nay về ,  chính là  nắm giữ phần lợi tức lớn của .” Tiêu Vũ  híp mắt, tiếp lời, “Huynh cứ chờ mà xem, đợi ngày  lấy   giang sơn,  sẽ đưa  vinh quang trở về Ngụy quốc. Đến lúc , chẳng ai còn dám xem thường  nữa! Ta sẽ giúp  xưng đế!”
Bấy giờ, Tiêu Vũ  nhận  ngay từ đầu Ngụy Ngọc Lâm chẳng hề  ác ý với nàng. Thuở , khi nàng  Ngụy Ngọc Lâm mang về Ngụy Vương phủ,  cũng chẳng hề  khó dễ nàng. Đương nhiên,  cũng  cứu Ngụy Ngọc Lâm một phen. Nếu  nhờ   đưa Ngụy Ngọc Lâm thoát khỏi hoàng cung,  lẽ   gặp  vận rủi. Song, việc Ngụy Ngọc Lâm giúp Thái tử phi cùng Tiểu Hoàng tôn bỏ trốn, chuyện  Tiêu Vũ  vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Cứ  qua   như , Tiêu Vũ chợt nhận   cùng Ngụy Ngọc Lâm nào  kẻ thù! Chẳng lẽ đó là kẻ thù ư? Rõ ràng đây chính là   thất lạc bấy lâu của  !
Ngụy Ngọc Lâm mỉm : “Vậy  xin an tâm chờ tin tức  lành của Công chúa. Nếu Công chúa   điều gì, chỉ việc phái  đến Nguyệt Thượng lâu tại Thương Ngô dò hỏi là . Nếu Công chúa tin tưởng,  cũng  thể để  vài  bên cạnh Công chúa hầu hạ.”
Trong lòng Tiêu Vũ tuy đề phòng, song ngoài mặt vẫn chẳng hề lộ vẻ: “Không cần phiền phức đến thế, đến lúc   sẽ tự phái  .”
Gà Mái Leo Núi
Sau một loạt mưu kế như hổ của Tiêu Vũ, nàng    một đối tác xuất chúng.
Đợi đến khi Ngụy Ngọc Lâm từ trong trướng lớn của Tiêu Vũ bước , Thiết Sơn  nhịn  cất lời: “Công tử, ngài còn nhớ rõ danh tính của  chăng?”